ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 22

- Thôi đừng qua mặt tôi.
Tôi nổi điên:
- Ai qua mặt ai? Chính cô mới là kẻ qua mặt tôi nhiều lần. Tháng trước

cô lấy một trăm ngàn nói là gởi về cho ba má sửa nhà bếp, nhưng hôm qua
chính ba than với tôi là không có tiền sửa nhà bếp. Thì ra cô có gởi về đâu.
Cô lấy tiền làm gì?

- Tiền tôi làm ra tôi có quyền tiêu.
- Đồng ý, nhưng đừng nói dối. Hồi sáng này cô lấy 150.000 đồng nói là

gởi về cho chị Hai chữa bịnh, nhưng khi chiều, lúc cô đi làm móng tay thì
chị Hai đến đây. Chỉ có bệnh gì đâu. Tại sao cô lại liên tục dối tôi như vậy?
Cô cần mua đồ trang điểm, cần may quần áo thì cứ may. Tôi sẽ chở cô đi
may, việc gì phải nói dối.

Phượng vênh mặt:
- Bây giờ sao? Anh muốn đòi tiền hả?
- Tiền đối với tôi không là gì cả. Chỉ vì cô nói tôi qua mặt cô nên tôi

muốn chứng minh ngược lại.

°

Tối hôm sau có một người đàn ông cao lớn, ăn mặc giản dị nhưng khá

điển trai bước vào quán. Hắn đi một mình, chọn một góc kín đáo nhất.
Thực ra tôi không xa lạ gì hắn bởi hắn đã đến đây vài lần và tôi có chú ý
đến hắn. Dù đông khách cỡ nào nhưng hễ hắn xuất hiện là Phượng nhận ra
ngay. Dù đang ở vị trí nào trong quán bà xã tôi cũng chạy đến tươi cười
chào hỏi và mời hắn ngồi vào bàn kín đáo nhất. Ban đầu tôi nghĩ rằng đó
chẳng qua là cách lấy lòng khách của nàng, nhưng đêm nay thì có cái gì
khác. Phượng đem cà phê tới mời hắn rồi kéo ghế ngồi đối diện. Hắn có vẻ
lặng lẽ, tự tin và buồn. Phải thú nhận hắn là một người đàn ông khá quyến
rũ.

Tuy hắn có vẻ nghèo (hắn đi xe đạp đến quán) nhưng bà xã tôi không

quan tâm đến điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.