ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 23

Hai người ngồi nói chuyện khá thân mật. Tôi không ngồi ở quầy, tôi ra

đứng ngoài sân nhìn qua tấm rèm che để quan sát. Vẻ rạng rỡ trên gương
mặt Phượng làm tôi sôi máu. Mấy lần tôi muốn bước đến ngồi cạnh vợ để
xác định "quyền làm chủ" của mình nhưng lại sợ hắn cười tôi là thiếu bản
lĩnh vì thế đành ngậm đắng nuốt cay đứng ngoài làm khán giả.

Tối nay hắn không ngồi lâu. Uống xong tách cà phê hắn đi liền. Đúng 15

phút. Lúc hắn đứng dậy Phượng lấm lét nhìn quanh xem có tôi theo dõi
không, rồi mới tiễn hắn ra cổng. Tôi nghe nàng nói:

- Khi khác anh lại chơi nhé.
Hắn chỉ nhếch mép rồi lấy xe, đạp đi.
Tôi đứng lặng. Tự nhủ mình hãy bình tĩnh và giữ thái độ lạnh lùng.
Nhưng tôi lạnh lùng cỡ nào Phượng lạnh lùng cỡ đó.
Chỉ năm phút sau Phượng lấy xe đi. Không biết đi đâu. Tôi định theo dõi

nhưng lúc đó khách vào đông quá không thể bỏ quán được. Mười lăm phút
sau Phượng trở về mặt vẫn lạnh băng.

Bóp cổ hay tát tai? Hay nhổ vào mặt.
Nhưng khách vô đông quá tôi đành nhịn.
Đến khuya, lúc tính sổ sách, tôi định ra tay thì Phượng cười cười vuốt

lưng tôi:

- Hôm nay em cần một trăm ngàn.
- Không được. Tôi nói.
- Nhưng em đã lấy rồi.
- Em lấy tiền làm gì?
Phượng ấn tôi ngồi xuống ghế.
- Em có chuyện riêng.
- Chuyện gì? Tôi không có quyền biết à?
- Anh không nên biết làm gì.
Tôi ném mạnh cuốn sổ xuống đất, bẻ đôi cây bút chì.
- Dẹp quán. Đây là chỗ làm ăn, không phải chỗ hẹn hò.
Phượng nhìn tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.