ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 34

- Ê. Có kép nào tới kia.
Nhưng bà chủ nhà vẫn không ngửng lên, tiếp tục đắn đo trước những

quân bài rồi nhẹ rút một con. Đó là con bảy bích. Bà ta ném ra giữa chiếu,
kêu lên:

- Ghen nữa, trời ơi!
Thấy có khách, bà bạn đứng dậy bỏ về, để mặc bà chủ nhà với những

quân bài ngổn ngang dưới chiếu. Tôi đợi cho bà ta quay lại mới lên tiếng
hỏi:

- Xin lỗi, phải nhà anh Hoàng?
Nhưng ngay lúc ấy, tôi thấy người phụ nữ nhìn tôi đăm đăm, và trí nhớ

đến với tôi rất nhanh.

- Trâm, phải không? Tôi hỏi.
Thiếu phụ vui vẻ đáp:
- Trâm đây, mời anh Lâm vào nhà, sao anh biết em ở đây mà tìm?
Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện với Trâm. Ba mươi hai tuổi, lớn

hơn tôi một tuổi nhưng Trâm trẻ như một cô gái. Mười bốn năm không gặp
nhau vậy mà cả hai đều nhận ra nhau dễ dàng.

- Bé Bình đâu? Tôi hỏi.
- Sao anh biết bé Bình? Em gởi về nội nuôi rồi. Sao mà anh biết em ở

đây?

- Tôi gặp anh Hoàng.
Trâm cúi mặt. Lúc ấy tôi mới thấy khuôn mặt Trâm hiện lên những nét

từng trải của một đời trôi nổi. Trâm nói:

- Mười mấy năm qua cuộc đời nhiều đổi thay lắm, anh. Con gái mà lấy

chồng sớm quá, cũng buồn lắm. Bây giờ anh được mấy cháu rồi?

- Tôi mới lập gia đình sau giải phóng.
- Sao muộn quá vậy?
- Vì trước đó tôi nằm trong tù. Và không ai chịu chờ mình cả.
Bỗng dưng Trâm bật lên tiếng cười khô, ngửng lên và nhìn ra cửa sổ:
- Đời mà anh. Thôi đừng nói chuyện cũ nữa. Anh uống trà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.