ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 52

Tôi mỉm cười:
- Cũng có thể. Nhưng anh ta phải trồng lại mấy cái răng cửa mới được.
- Dĩ nhiên, nhà tôi nói, nó vẫn nhất quyết rằng đó là công việc đầu tiên

khi nó nhận được giải thưởng. Em yên chí, ít bữa gặp lại, em sẽ thấy hàm
răng nó như thế nào. Phải đẹp trai hơn nhiều.

Trong khi nhà tôi hào hứng nói chuyện thì người phục vụ mang mấy

món ăn đến và lũ con tôi cầm đũa ngay. Chúng ăn hấp tấp, luống cuống,
vụng về. Nhìn chúng ăn mà thương hại. Tôi sửa ghế ngồi cho thằng con
trai, đẩy ghế xịch vô một chút cho nó khỏi chồm tới quá. Tôi dặn:

- Tay phải cầm đũa, tay trái cầm muỗng. Ăn từ từ.
Tôi dặn dò, chăm sóc cho lũ con xong, đến lượt tôi cầm đũa lên thì thức

ăn trong đĩa cũng đã gần cạn rồi. Tuy vậy bữa ăn nổi hứng đó cũng "đi"
mất của chúng tôi hai trăm ngàn đồng bạc. Khi anh móc tiền ra trả, rõ ràng
tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh vẻ tiếc rẻ, nhưng anh cũng làm bộ cười.
Anh nhón một cái tăm xỉa răng đưa cho tôi và ngậm một cái. Anh nói:

- Nấu ngon lắm.
Thằng nhỏ ủng hộ ngay:
- Con cũng ngon. Ăn nữa đi ba.
Anh bế nó lên và nói:
- Ba no quá.
- Con chưa no.
Tôi sợ anh quyết định bậy bạ nên thúc nhẹ vô hông anh một cái rồi bỏ ra

cửa. Từ đó cho đến khi về tới nhà tôi không nói một tiếng. Không hiểu nghĩ
sao anh móc tiền ra đưa cho tôi.

- Em cất đi.
- Anh cất đi. Có lẽ anh còn nhiều việc cần đến tiền.
Anh cười, đếm số tiền còn lại. Trả nợ cho cơ quan 500.000 đồng, trả tiền

vải 50.000 đồng, bữa ăn 200.000 đồng vị chi 750.000 đồng. Còn 4.250.000
đồng, anh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.