ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 54

Anh cắm cúi ăn, không trả lời nhưng tôi cũng đoán được chuyện gì đã

xảy ra rồi. Tôi nói:

- Anh ghi sổ nợ chớ gì? Hết bao nhiêu?
Anh ném đũa xuống mâm cơm, lớn tiếng với tôi:
- Bao nhiêu hỏi làm chi? Bề nào cũng mua được cái tủ lạnh thôi chứ.
Tôi kêu lên:
- Trời ơi. Anh tính sao mà hay quá vậy? Bộ kéo nhau ăn nhậu đã đời rồi

không lo trả nợ sao?

- Em không hiểu gì hết. Mang danh lãnh giải thưởng, cả nước đều biết,

chẳng lẽ không đãi bạn bè được một bữa sao?

- Nhưng mà anh có biết bao nhiêu là bạn bè. Thiệt em không biết nói sao

nữa. Anh ghi sổ thì anh ráng kiếm tiền mà trả đấy. Em không chi đâu.

Nhà tôi đứng lên, uể oải đi lại giường nằm. Anh ngủ một giấc say, dài và

nặng nhọc. Tôi không muốn hỏi anh thêm về món tiền anh đã đãi bạn bè
chiều nay nhưng cứ nhìn nét mặt anh, nghe hơi thở đầy mùi rượu của anh
tôi cũng hiểu được rằng anh đã phải chịu đựng ít ra cũng mười mấy người
cụng ly, nâng cốc và chắc chắn con số nợ anh ghi ở quán nhậu gần cơ quan
cũng không dưới 500.000 đồng.

°

Điều hoàn toàn vượt ngoài dự tính của chúng tôi là má tôi từ dưới tỉnh

lên thăm. Bà xách theo một ký tôm khô, vài nải chuối sứ. Lũ con tôi thích
quá, quấn quít cả ngày bên bà ngoại. Chúng khoe:

- Ba cháu sắp mua cái tủ lạnh.
Riêng tôi đến giờ này, thật tình tôi ít khi nghĩ đến điều ấy. Điều tôi vẫn

hằng lo là làm sao có được bữa cơm tươm tất cho má tôi mà không phải
đụng đến món tiền dành riêng cho cái tủ lạnh. Thế nhưng, sau một tuần
chúng tôi không biết làm cách nào hơn là xén mất 200.000 đồng để đi chợ.
Tôi quan sát anh, thấy anh lầm lì, ít nói, hay la mắng con cái. Không khí
trong nhà tự nhiên căng thẳng, khó chịu.

Một buổi chiều tôi bảo anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.