ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 76

- Cô quá lắm nhé. Cô định chế giễu tôi đấy phải không? Được rồi, tôi sẽ

đi thưa. Tôi sẽ đến gặp đồng chí cửa hàng trưởng ngay bây giờ cho cô biết
tay.

Và ông biến mất trong đám đông giữa những tiếng cười rúc rích của

nhiều người. Khi ông đi rồi tôi ở lại với cả chục khách hàng chưa được giải
quyết. Họ vẫn ôm bụng cười, nhưng còn tôi, tự nhiên tôi mất hứng. Không
hiểu sao tôi buồn quá. Tôi nản cùng cực. Trời ơi, suốt cả ngày đầu óc căng
thẳng vì tính toán từng đồng, từng cắc, sợ thối lộn tiền, sợ bọn chợ trời mua
đi bán lại đầu cơ tích trữ, sợ làm phật lòng khách hàng… Thế mà lại cứ
phải gặp những ông khách kỳ quặc như thế. Bao nhiêu lời chọc ghẹo, mỉa
mai chửi rủa rồi bây giờ là hăm dọa. Tôi biết ông khách nọ chẳng làm được
trò trống gì và cũng chỉ tổ làm trò cười trong văn phòng của đồng chí cửa
hàng trưởng nhưng dù sao chuyện vừa xảy ra cũng cứ ám ảnh tôi, đeo đẳng
tôi như một cục bướu phiền hà chẹn dưới cổ. Tôi mang nỗi bực dọc chán
nản ấy suốt ngày. Đến giờ đóng cửa thì trời nổi gió. Những khách hàng
cuối cùng đoán được trận mưa lớn sắp đến, vội vã chạy ra xe. Còn lại một
mình tôi thu xếp các thứ trong tủ, chuẩn bị khóa cửa. Ngay lúc ấy tôi nghe
một giọng đàn ông từ phía sau lưng:

- Chào cô.
Tôi quay lại. Khách là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, ăn mặc

giản dị nhưng đứng đắn. Ông không nhìn tôi nhưng nhìn vào tủ kính, chỗ
xếp những hộp bút chì màu sặc sỡ. Mắt ông sáng ngời, nỗi vui mừng hiện
rõ trên mặt. Ông nói:

- May quá. Bao nhiêu một hộp bút chì màu kia, hả cô?
Đáng lẽ tôi báo cho ông biết là đã hết giờ bán hàng rôi nhưng thấy ông

vui mừng trước món hàng nhỏ bé ấy, tôi không nỡ. Tôi nói:

- Thưa ông, hai đồng một hôp.
- Được, ông móc ví, cô bán cho tôi một hộp.
- Nhưng đã hết giờ rồi ạ.
Ông khách chựng lại một lát rồi nhìn vào mắt tôi, ông nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.