DAO KỀ GÁY - Trang 102

- Khá khen ông kín đáo. Ông vẫn chưa trả lời câu tôi hỏi. Thật ra ông làm
gì ở tòa nhà này? Vì một nguyên nhân mà tôi không biết, ông quan tâm đến
cái chết của ông chú tôi.
- Tôi luôn luôn quan tâm đến các tội ác, thưa Huân tước.
- Mặc dù ông không gây án. Là người khôn ngoan tuyệt vời, chắc ông phải
dạy thím Jane cách thức giữ mình. Xin lỗi tôi đã gọi bà ta bằng cái chức
danh ấy. Tôi thấy thú được gọi bà ta như thế. Ông có nhận thấy vẻ hoảng
hốt trên mặt bà ta khi nghe tôi nói lên cái câu lúc nãy trong buổi tối hôm nọ
không? Hiện bà ta vẫn chưa biết thằng cha này là ai.
- Ông tin như thế?
- Tất nhiên. Vì tôi bị chú tôi tống cổ ra khỏi nhà từ trước khi bà ấy đến đây
ba tháng.
Vẻ đùa giỡn biến mất trên mặt Ronald Marsh nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói
bằng giọng đùa giỡn:
- Bà thím tôi đẹp đấy chứ, chỉ phải cái trí thông minh thì quá tồi. Bà ta
chuyên sử dụng những thủ pháp quá đơn giản, thô sơ. Ông nhận thấy thế
không?
Poirot nhún vai:
- Có thể.
Ronald ngạc nhiên nhìn anh bạn thám tử của tôi:
- Ông cho bà Jane Wilkinson là vô tội ư? Vậy là bà ta đã che mắt được ông
rồi.
Poirot bình thản nói:
- Xưa nay tôi luôn cảm phục hai thứ, một là nhan sắc phụ nữ và hai là
chứng cứ.
Ronald Edgware nhắc lại vẻ kinh ngạc:
- Chứng cứ?
- Có lẽ ông chưa biết tối hôm qua bà Jane Wilkinson dự bữa tiệc ở phố
Chiswick, vào đúng lúc mà người ta khẳng định bà có mặt ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.