DAO KỀ GÁY - Trang 144

- Số 17 hoặc 19. Vì họ bảo tôi đứng lại chờ nên tôi thấy hành tung của họ
có gì là lạ. Năm phút sau, họ cùng ở trong nhà đi ra, quay lại xe và bảo tôi
chở đến nhà hát nhạc kịch. Họ yêu cầu tôi đỗ xe trước khi đến Covent
Garden một chút rồi trả tiền xe... phải nói rất hậu hĩnh. Những khốn nỗi,
chuyến xe ấy đâm làm tôi bị rầy rà...
- Ông đừng sợ - Thanh tra Japp nói - Chúng tôi chỉ yêu cầu ông một điều,
là nhìn những tấm ảnh này rồi nói cho chúng tôi biết ông có nhận ra ai là
hai người khách đi taxi của ông hôm ấy không.
Một nhân viên cảnh sát đặt trước mặt người tài xế taxi nửa tá ảnh chân
dung phụ nữ, hình dạng khá giống nhau. Tài xế Jobson không chút ngập
ngừng trỏ luôn Geraldine Marsh trong bộ lễ phục dạ hội đen.
- Đây!
- Bác tin chắc chứ?
- Hoàn toàn chắc. Cô gái ấy tóc đen, da mặt trắng nhợt.
- Còn người đàn ông?
Thanh tra Japp đưa người tài xế xem một tập ảnh khác. Bác ta ngắm nghía
một lúc lâu rồi lắc đầu:
- Tôi không dám chắc, nhưng có lẽ là một trong hai người này.
Trong các tấm ảnh có ảnh của Ronald Marsh, bác Jobson không trỏ mà lại
trỏ hai người khác có hình dạng hơi giống Ronald.
Thanh tra Japp cảm ơn bác tài xế rồi cho bác về. Ông nói:
- Thế cũng tốt rồi. Nhận dạng Ronald Marsh đúng là khó, vì tấm ảnh này
chụp đã quá lâu, phải đến bảy năm trước đây. Nhưng tôi cho rằng không
còn nghi ngờ gì nữa. Hai trường hợp ngoại phạm đã bị đổ. Poirot, tôi khen
ông đã nghĩ đến chuyện ấy.
Poirot ra bộ khiêm tốn.
- Khi tôi biết tôi hôm ấy Ronald Marsh và cô Geraldine ngồi xem ở nhà hát
nhạc kịch, tôi nghĩ ngay đến khả năng họ hẹn gặp nhau trong giờ nghỉ giải
lao. Tất nhiên những người cùng ngồi xem với họ không để ý họ vắng mặt
một quãng thời gian ngắn. Nhưng chỉ cần nửa giờ là đủ để đi xe từ phố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.