DAO KỀ GÁY - Trang 159

CHƯƠNG 23 - BỨC THƯ

B

ây giờ ta đi ăn, -Poirot nói.- Anh bạn ạ, tôi thấy đã có hy vọng rồi đấy.

Tôi rất mừng. Tuy nhiên tôi vẫn cho rằng Ronald Marsh là hung thủ. Tôi
cho rằng Poirot cũng tán thành như thế, còn chuyện đi tìm gốc gác của
chiếc hộp nhỏ bằng vàng chỉ là cái cớ để anh ấy đỡ mất thể diện quá.
Ngồi ăn ở nhà hàng, tôi hơi ngạc nhiên thấy Bryan Martin và Jenny Driver
ngồi cùng một bàn ở đầu kia phòng và cũng đang ăn. Nhớ lại những ý kiến
của thanh tra Japp, tôi nghi giữa hai ngươi đó có mối quan hệ tình ái,
Hai người đó nhìn thấy hai chúng tôi. Và khi ăn xong, Jenny Driver đứng
lên, đến chỗ chúng tôi.
- Tôi có thể ngồi đây một lát với ông được không, thưa ông Poirot?
- Tất nhiên là được. Tôi rất vui được gặp lại bà. Tại sao bà để ông Bryan
Martin ngồi một mình trong góc phòng thế kia?
- Tôi bảo anh ấy ngồi đó đợi tôi một lát. Tôi muốn nói với ông thêm về
Carlotta Adams.
- Tôi xin nghe, thưa bà.
- Hôm trước ông có hỏi tôi, Carlotta có bạn trai không, đúng vậy không
nhỉ?
- Đúng.
- Từ hôm ấy tôi cứ suy nghĩ, cố nhớ lại những câu chuyện trao đổi giữa hai
chúng tôi mà lúc trước tôi không chú ý lắm. Cuối cùng tôi nhớ ra rằng
người cô ấy có tình cảm chính là Ronald Marsh... Anh ta chính là người
vừa được thừa kế danh vị và tài sản của cố Huân tước Edgware.
- Tại sao bà cho chính là ông ấy?
- Bởi một hôm, Carlotta Adams bảo rằng nỗi bất hạnh có thể ảnh hưởng
đến tính cách con người, và rất nhiều người bản chất không xấu nhưng trở
thành xấu chỉ vì xã hội đối xử bất công với họ. Cho nên những người ấy ta
không nên trách mà nên thương. Cô bạn tôi không nói cụ thể là ai nhưng
liền sau đấy cô ấy nói đến Ronald Marsh. Hôm đó tôi không để ý, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.