DAO KỀ GÁY - Trang 160

bây giờ nghĩ lại, tôi thấy đúng là Carlotta Adams có tình cảm đặc biệt với
anh ấy. Ống thấy sao, ông Poirot?
- Tôi nghĩ rằng thông tin vừa rồi của bà hết sức quý.
- Nếu vậy thì tốt rồi.
Poirot nhìn cô gái bằng cặp mắt đầy thiện cảm.
- Chắc bà chưa biết Ronald Marsh vừa bị cảnh sát bắt?
Jenny Driver giật bắn người.
- Ôi, tôi đến gặp ông quá muộn.
- Không có việc tốt nào lại quá muộn, cảm ơn, bà Driver.
Jenny Driver rời khỏi bàn chúng tôi và quay lại chỗ Bryan Martin.
- Lần này, Poirot ạ, niềm tin của anh vào sự vô tội của vị Huân tước trẻ tuổi
đã bị lay chuyển dữ dội, đúng thế không?
- Không đâu, Hastings. Trái lại thì có... niềm tin ấy mạnh thêm rất nhiều.
Bất chấp câu quả quyết của anh bạn, tôi vẫn không tin anh nói thật lòng.
Trong những ngày tiếp theo, Poirot không nhắc gì đến vụ án Huân tước
Edgware. Nếu tôi có nhắc đến, anh bạn tôi chỉ đáp cụt lủn bằng một từ
"Có" hoặc "Không". Tuy vậy tôi vẫn trở lại với cái ý ban đầu: Ronald
Marsh chính là thủ phạm. Và tôi cho rằng Poirot cũng nghĩ thế, chỉ có điều
anh ấy tự ái, không dám nhận mình sai.
Tôi cắt nghĩa thái độ của Poirot như thế, và phải mười lăm ngày sau khi
cảnh sát bắt Ronald Marsh, tôi mới biết rằng mình lầm.
Hôm ấy hai chúng tôi đang ngồi ăn bữa trưa thì như thường lệ, người nhà
đem thư từ báo chí đến đặt ngay trước mặt Poirot. Anh xem lần lượt từng
thứ, rồi bỗng anh kêu lên mừng rỡ, cầm lấy chiếc phong bì dán tem Hoa
Kỳ.
Poirot bóc, lấy ra một bức thư cùng vài thứ giấy tờ khác nữa.
- Hastings, anh muốn đọc thử không?
Tôi cầm lấy, đọc:
Thưa ông Poirot thăn mến,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.