DAO KỀ GÁY - Trang 184

Hai chúng tôi ra đến cửa ngoài thì cô Carroll gọi chúng tôi lại.
- Ông Poirot, cái kính trắng này không phải của tôi. Tôi đeo vào chẳng nhìn
thấy gì hết.
- Sao vậy?
Poirot ngạc nhiên nhìn cô thư ký của cố Huân tước. Rồi anh kêu lên:
- Tôi nhầm. Cái kính này trong túi tôi rơi ra, lúc tôi cúi xuống để nhặt kính
của bà. Hai cái kính giống nhau quá.
Họ đổi kính cho nhau.
Ra đến ngoài đường, tôi kêu lên:
- Poirot, anh có đeo kính bao giờ đâu?
- Hastings, anh nhanh trí quá đấy!
- Vậy cái kính này là trong xắc của Carlotta Adams?
- Đúng thế.
- Làm sao anh lại nhầm với kính của cô thư ký Carroll được?
- Trong số những người chúng ta quen biết, cô ấy là người duy nhất đeo
kính cận.
- Nhưng đấy không phải kính cô ấy!
- Chứ sao nữa? Chính vì thế cô ấy mới nhận ra không phải kính cô ấy vẫn
đeo.
Chúng tôi đi chậm rãi qua phố xá. Đêm nay khí trời ngột ngạt nên chúng tôi
chưa muốn về nhà vội.
Lát sau, tôi hỏi:
- Những câu anh hỏi về Paris rõ ràng chẳng ích lợi gì.
- Không hẳn như thế.
- Chúng ta vẫn chưa tìm ra lời giải đáp cho cái tên bí hiểm bắt đầu bằng
chữ D. Trong số những người chúng ta quen biết, không ai có tên bắt đầu
bằng chữ D...À, có... lạ chưa? Chàng diễn viên Donald Ross. Và cậu ta
cũng lại bị giết rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.