DAO KỀ GÁY - Trang 185

- Đúng thế. Anh ta cũng đã chết, - Poirot nói. Tôi nhớ lại cái đêm ba chúng
tôi đi dạo.
- Poirot, anh còn nhớ không?
- Nhớ gì, anh bạn?
- Donald Ross nói với chúng ta rằng họ có mười ba người cùng ngồi một
bàn, và anh ta là người đầu tiên đứng lên.
Poirot không đáp. Tôi nói khẽ:
- Buồn cười đấy chứ? Cái chết của anh ta trùng với con số mười ba kia. Sao
anh cười, Poirot?
- Không có gì đặc biệt đâu. Chỉ là tôi nhớ đến một câu đố tôi nghe được
hôm trước. Câu đố thế này: ai là kẻ có hai chân, có lông vũ và sủa như chó?
- Tất nhiên con gà mái rồi, - tôi đáp, hơi thấy tự ái. - Tôi biết câu đố ấy từ
khi còn học lớp một.
- Hastings, anh quá thông thái đấy. Lẽ ra anh phải nói: "Mình không biết",
thế rồi tôi nói: "Con gà mái. Bấy giờ anh mới kêu lên: "Nhưng con gà mái
có sủa đâu?" Và tôi bèn nói thêm: "Thì tôi thêm cái chi tiết thứ ba ấy cho
khó đoán mà lại" Lời giải cho chữ D. kia có khi cũng kiểu như thế.
- Vớ vẩn.
- Chính thế. Đối với đại đa số con người, nhưng không phải đối với tất cả.
Ôi, tôi có thể hỏi ai về điều đó được nhỉ?
Chúng tôi đi nganh qua một rạp chiếu phim lớn. Khán giả đang lục tục ra,
bàn tán về bộ phim họ vừa xem. Một cô gái thở dài:
- Tuyệt vời. Bryan Martin đóng hết sẩy! Hễ phim nào có anh ta đóng, tôi
đều phải đi xem cho bằng được. Cậu thấy anh ta phi ngựa xuống dốc rồi
chứ? Vừa kịp để đỡ những tờ giấy.
Bạn cô ta không có vẻ hào hứng lắm;
- Nhưng cốt chuyện thì dở quá. Giá như họ thẩm vấn Ellis ngay, theo cách
thông thường người ta vẫn làm thì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.