DAO KỀ GÁY - Trang 194

- Tôi? Không thể có chuyện ấy...
- Khoan đã... Lát nữa ông muốn nói gì cứ nói, nhưng hiện giờ xin chịu khó
nghe tôi kể đã.
"Tâm trạng của ông ra sao, ông, thần tượng của nữ giới, cho đến nay họ
vẫn coi Bryan Martin là người đàn ông có sức quyến rũ không phụ nữ nào
cưỡng nổi? Ông rất uất giận và tính kế trả thù bà Jane Wilkinson. Còn gì
sung sướng bằng nhìn thấy bà ta bị kết án... thậm chí bị tòa án kết tội?
Thanh tra Japp kêu lên:
- Khốn nạn!
Poirot quay sang ông ta:
- Đúng vậy, tôi cũng thầm nghĩ thế. Và đã xuất hiện bao nhiêu sự kiện khác
chứng minh điều đó: cô Carlotta Adams là bạn của cả hai người, đại úy
Ronald Marsh và Bryan Martin. Rất có thể Bryan, ngôi sao điện ảnh kiếm
tiền như nước, đã đề nghị cô Carlotta Adams lại nghĩ Bryan Martin có được
số tiền khổng lồ ấy, cô ấy biết Bryan là người tiêu tiền như phá, lúc nào
cũng túng. Ông ta...
Chàng ngôi sao điện ảnh kêu lên giọng khàn đặc:
- Xin thề không phải tôi!
Poirot kể tiếp:
- Khi đọc bức thư của Carlotta Adams gửi em gái được đánh bằng điện tín
từ Washington về Sở Cảnh sát London, tôi không còn biết nghĩ sao nữa. Về
sau, mãi khi nhận được bản gốc, tôi mới phát hiện ra là một trang bị xé mất
và trang sau nói về người khác chứ không phải về đại úy Ronald Marsh.
"Khi ông này bị bắt, ông ta khai rõ rằng ông ta đã nhìn thấy một người mà
ông ta tin là Bryan Martin vào nhà chú ông ta. Lời khai ấy của một người
đã bị bắt giam không ai quan tâm. Thêm nữa, ông Bryan Martin có chứng
cứ ngoại phạm. Mà điều ấy có thể hiểu được. Nếu ông ấy là hung thủ giết
Huân tước Edgware thì tất phải tạo chứng cứ ngoại phạm... Chứng cứ ngoại
phạm này chỉ được một người xác nhận, đó là bà hiệu thời trang Jenny
Driver.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.