DAO KỀ GÁY - Trang 20

trăm... Đúng là con gái gia đình gia giáo!.. Ông thấy tôi rơi vào tình trạng
nào rồi chứ?
- Lúc nãy ông bảo ông không giầu có gì.
- Đúng thế. Tôi phải mượn tiền ông thợ may của tôi để có thể chi cho buổi
tối hôm nay đấy. Thợ may nhưng rất khá nhé. Chuyên cho tôi vay tiền suốt
bao nhiêu năm nay rồi. Mà tôi chưa biêt tên ông bạn là gì đấy?
- Hastings.
- Thật thế sao? Ôi, vậy mà tôi cứ suồng sã ăn nói, hệt như với cậu bạn thân
của tôi, cậu Spencer Jones ấy! Chà, cái cậu Spencer Jones ấy thân với tôi
lắm nhé. Lần cuối cùng gặp cậu ấy, tôi đã lột của cậu ấy năm bảng. Ông
muốn biết quan niệm của tôi về người đời không? Tất cả đều giống hệt
nhau và nếu chúng ta là một lũ người Hoa thì chúng ta sẽ chẳng phân biệt
được ai vào với ai đâu.
Anh ta lắc đầu buồn bã, tu một cốc rượu vang rồi nói tiếp:
- Dù sao cũng không ai bảo tôi là một thằng da đen!
Nghĩ ra được câu nói ấy, anh ta cười khoái trá rồi nói tiếp:
- Ông bạn thân mến ạ, ta nên nhìn đời bằng cặp mắt lạc quan. Sau này, đến
tuổi bảy mươi nhăm hoặc tám mươi, tôi sẽ rất giầu. Chẳng là lúc đó ông
chú tôi đã chết và tôi có thừa tiền để trả hết nợ cho ông thợ may.
Anh ta cười, nghĩ đến cái triển vọng ấy. Rõ ràng anh ta say khướt nhưng về
bản chất anh ta là con người dễ mến.
Carlotta Adams liếc nhanh theo dõi anh ta, và sau một lần liếc nhanh như
thế, cô ta đứng lên.
Nữ nghệ sĩ Jane Wilkinson nói:
- Cảm ơn cô Adams đã vui lòng đến thăm tận nơi tôi ở. Tôi rất thích những
cuộc gặp gỡ hoàn toàn ngẫu nhiên như thế này.
Carlotta Adams lạnh nhạt đáp:
- Tôi thì không. Trước khi làm việc gì tôi cũng suy tính cẩn thận. Nhờ đó
tôi tránh được rất nhiều phiền toái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.