DAO KỀ GÁY - Trang 27

- Đơn giản thôi. Ông bảo lúc này chưa được phép kể hết ra, nhưng có thể sẽ
được phép sau đây vài ngày. Có nghĩa cô ta đang ở Anh và vẫn ở nước Anh
trong khi con người bí hiểm kia bám theo ông. Nếu thời gian đó cô ta ở Mỹ
thì ông hoàn toàn có thể gặp trực tiếp để hỏi về điều bí hiểm kia. Bởi cô ta
đã sống ở Anh một năm rưỡi nay cho nên tôi kết luận có nhiều khả năng cô
ta quốc tịch Anh. Tôi suy luận như thế có đúng với sự thật hay không?
- Tôi chịu ông thông minh, thưa ông Poirot. Nếu cô ấy cho phép tôi kể ra
với ông, ông có bằng lòng giúp tôi không?
Poirot im lặng suy nghĩ một lát rồi hỏi:
- Tại sao ông đến gặp tôi trong khi chưa được cô ấy cho phép?
Bryan Martin đắn đo một giây đồng hồ rồi đáp:
- Tôi nghĩ... tôi tính nếu được ông nhận lời giúp tôi sẽ dễ thuyết phục cô ấy
hơn. Bởi khi đó tôi sẽ hoàn toàn không cần thiết phải cho ai khác biết sự
việc này...
Poirot điềm đạm nói:
- Cái đó còn tùy.
- Tùy sao?
- Nếu điều ông nhờ giúp không dính đến một vụ án mạng...
- Không đâu! Không có chuyện ấy đâu!
- Nhưng rất có thể ông không biết...
- Bất cứ trường hợp nào, tôi cũng tin vào ông, thưa ông Poirot. Ông bằng
lòng giúp tôi chứ?
- Tôi nhận lời.
Poirot im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Ông cho tôi biết, người đàn ông bám theo ông trạc bao nhiêu tuổi?
- Chỉ khoảng ba mươi.
- Chà, vụ này xem chừng lý thú đấy!
Tôi nhìn anh bạn thám tử. Bryan Martin cũng nhìn anh ta giống như tôi. Cả
tôi và anh ta đều không còn hiểu được dòng suy nghĩ của Poirot ra sao nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.