DAO KỀ GÁY - Trang 29

- Đúng thế. Và nếu nghe thấy Jane vừa gây ra một vụ án mạng nào đó, tôi
sẽ không ngạc nhiên chút nào.
Poirot trầm ngâm nói:
- Có vẻ ông rất hiểu bà Jane Wilkinson. Ông luôn đóng đôi với bà ấy chứ?
- Vâng. Và tôi luôn hình dung Jane sắp giết một ai đó.
- Trong một cơn giận dữ nào đó khiến bà ấy mất tự chủ?
- Không đâu. Jane sẽ giết một cách điềrn tĩnh, lạnh lùng. Bà ta không hề
ngập ngừng khi cần loại bỏ người nào làm vướng chân bà ta. Bà ta cho đấy
là việc làm chính đáng. Theo quan niệm của Jane, bất cứ kẻ nào làm vướng
chân bà ta đều phải chết.
Câu vừa rồi Bryan Martin nói bằng giọng chua chát khiến tôi thầm nghĩ, rất
có thể lúc này anh ta đang nhớ lại một kỷ niệm khủng khiếp nào đó?
Poirot hỏi:
- Ông cho rằng bà Jane Wilkinson có gan giết người?
Bryan Martin thở một hơi rất dài:
- Tôi e là như thế. Biết đâu chỉ trong một thời gian ngắn nữa ông sẽ nhớ lại
câu tôi nói hôm nay, thưa ông Poirot.
- Xin cảm ơn ông thành thực với tôi.
- Bởi tôi quen Jane đã khá lâu.
Bryan Martin đứng dậy, chuyển sang giọng khác, nói thêm:
- Còn về câu chuyện khiến tôi đến tìm gặp ông hôm nay, vài hôm nữa ta sẽ
nói tiếp, thưa ông Poirot. Vậy là ông đã nhận lời giúp tôi rồi chứ?
- Đúng thế. Tôi sẽ giúp ông, bởi tôi thấy câu chuyện có vẻ... hấp dẫn.
Tôi tiễn Bryan Martin xuống hết cầu thang. Khi ra đến cửa, anh ta hỏi:
- Theo ông, nhận định của ông Poirot về độ tuổi của kẻ bám theo dõi tôi, có
nghĩa là sao? Tại sao khi nghe tôi nói y trạc ba mươi tuổi, ông Poirot lại tán
thành ngay? Thú thật là tôi không hiểu.
- Tôi cũng không hiểu.
- Ông Poirot định nói đùa chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.