DAO KỀ GÁY - Trang 34

Trong mắt Huân tước Edgware lóe lên một ánh rất lạ, nhưng nó tắt ngay lập
tức. Ông ta đứng dậy, như để báo chúng tôi biết là cuộc tiếp kiến đã chấm
dứt.
- Xin lỗi là tôi đa thay đổi ngày giờ cuộc gặp gỡ. Vì mai tôi phải có mặt tại
Paris.
- Không hề gì... Không hề gì...
- Do bên ấy có cuộc trưng bầy và bán tác phẩm nghệ thuật, và tôi rất muốn
mua một thứ trong đó. Một thứ rất quái đản. Tôi có tính thích những tác
phẩm nghệ thuật quái đản.
Huân tước Edgware cười, một nụ cười tàn nhẫn.
Tôi còn nhớ nỗi run rẩy của bà Jane Wilkinson lúc nói về chồng. Lúc đó tôi
thấy nỗi khủng khiếp của bà ta hoàn toàn không giả tạo. Bây giờ thì tôi hiểu
được thái độ sợ hãi lúc đó của bà ta. Và tôi cố tìm hiểu bản chất của ông
Huân tước này.
Lúc đặt tay lên nút bấm chuông, để tỏ ý muốn chấm dứt cuộc tiếp xúc, thái
độ ông ta lịch sự nhưng lạnh lùng. Hai chúng tôi bèn đứng dậy, nói vài câu
xã giao rồi bước ra hành lang. Viên quản gia đã đợi chúng tôi ngoài đó.
Trước khi cửa khép lại, một lần nữa tôi đưa mắt quan sát chủ nhân và thái
độ của vị Huân tước làm tôi suýt kêu lên một tiếng ngạc nhiên.
Trên môi ông ta nở một nụ cười độc ác. Hai hàm răng nhe ra như muốn cắn
xé ai, và cặp mắt ông ta trợn lên vẻ hết sức giận dữ.
Lúc đi ngang qua sảnh, tôi thấy một cánh cửa phòng bật mở. Một cô gái trẻ
bước ra và khi nhìn thấy chúng tôi, cô ta vội lùi lại. Cô ta người thon gầy,
tóc đen, da mặt trắng xanh, và hai luồng mắt của cô ta và của tôi chạm
nhau. Lập tức cô ta quay gót, khép cửa lại. Hình ảnh cô ta chỉ thoáng hiện
lên rồi biến mất như một bóng ma.
Lát sau hai chúng tôi đã ở ngoài đường. Poirot gọi một taxi và bảo lái xe
chở chúng tôi đến khách sạn Savoy.
Ngồi trong xe, Poirot nháy mắt nói với tôi:
- Chà, cuộc gặp ông ta hôm nay hoàn toàn không như tôi dự đoán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.