DAO KỀ GÁY - Trang 63

- Không có gì lạ...
Poirot mỉm cười đáp:
- Không có tàn thuốc lá... không có dấu đế giầy trên sàn... không có đôi
găng tay phụ nữ để quên... không có cả mùi nước hoa còn vương lại! Tóm
lại không có bất cứ thứ gì mà các thám tử thường tìm thấy trong những
cuốn tiểu thuyết hình sự.
Tôi thấy đã đến lúc phải báo cáo công việc Poirot giao. Tôi nói:
- Tôi đứng trên kia quan sát, không thấy ai rình theo dõi anh.
Poirot cười, nói đùa:
- Ôi, tưởng anh bạn mắt phải tinh lắm chứ! Anh không nhìn thấy tôi ngậm
trên môi một bông hoa hồng hay sao, Hastings?
Tôi ngạc nhiên:
- Một bông hoa hồng?
Thanh tra Japp phá lên cười. Tôi ngơ ngác, không hiểu hai người kia phát
rồ về chuyện gì. Hay tôi đã phạm một sơ suất nào chăng.
Poirot nói tiếp, giọng lúc này có vẻ trách cứ:
- Anh không nhìn thấy sao, Hastings?
- Không! Bởi lúc đó tôi chỉ nhìn thấy lưng hai người, chứ không nhìn thấy
mặt.
Poirot vẫn nói, giọng chê trách:
- Đấy đâu phải lý do!
Thanh tra Japp nói:
- Tôi thấy chúng ta không có việc gì để làm trong gian phòng này. Nếu có
thể được, tôi muốn gặp lại cô con gái của Huân tước. Sáng nay cô ấy xúc
động quá nên tôi chưa hỏi được câu nào.
Ồng ta ấn chuông gọi bác quản gia. Khi bác này chạy vào, Japp bảo:
- Bác hỏi tiểu thư Geraldine xem đã có thể cho tôi gặp được chưa?
Bác quản gia đi nhanh ra. Vài phút sau, không phải tiểu thư Geraldine, mà
là cô thư ký bước vào, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.