DAO KỀ GÁY - Trang 65

CHƯƠNG 8 - CÁC KHẢ NĂNG

T

hanh tra Japp về rồi, tôi và Poirot ghé vào công viên Regent, ngồi xuống

một ghế băng trong chỗ kín đáo và yên tĩnh.
Tôi cười:
- Bây giờ tôi mới hiểu cái bông hoa hồng anh nói đến lúc nãy là để làm gì.
Còn lúc đó tôi tưởng anh điên.
Poirot vẫn giữ thái độ nghiêm túc:
- Hastings thân mến, tôi khá khen anh về óc nhận xét. Người quản gia làm
anh nghi ngờ vì anh ta có vẻ lạc lõng trong cái tòa nhà cổ kính kia. Mặt
khác, cô thư ký Carroil lại quả quyết rằng có nhìn thấy mặt người phụ nữ
đến đây đêm qua. Tôi cho rằng điều ấy vô lý. Cô ta chỉ có thể nhìn thấy
lưng của người đi về phía phòng đọc sách. Kinh nghiệm giúp tôi đoán trước
được kết quả và tôi đã giăng bẫy cô ta. Thấy vậy lập tức cô ta thay đổi ngay
chiến thuật.
- Nhưng anh phải công nhận điều cô ấy nói chúng ta không thể bác bỏ. Vì
chỉ cần nhìn lưng và dáng đi cũng đủ để cô ấy nhận ra đó là ai. Lưng và
dáng đi là hai đặc điếm rõ nhất để nhận diện một con người.
- Nhưng đấy cũng là hai thứ dễ bắt chước nhất. Tôi đề nghị anh nhớ lại
chuyện cách đây mấy ngày, tức là vào buổi tối chúng ta đến rạp xem biểu
diễn ấy.
- Của cô Carlotta Adams? Nhưng đấy là một nghệ sĩ có biệt tài về bắt
chước, chứ người khác đâu làm được như thế.
- Đồng ý. Và cô nghệ sĩ ấy rất có thể bắt chước bà Jane Wilkinson, không
chỉ trên sân khấu.
Bỗng một ý nghĩ nẩy ra trong óc tôi.
- Poirot, anh thấy có khả năng ấy không?
- Còn tùy.
- Nhưng cô nghệ sĩ Carlotta Adams giết ông Huân tước để làm gì? Thậm
chí cô ấy không hề quen biết ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.