DAO KỀ GÁY - Trang 79

của nó phải cận thị nặng lắm.
- Bác sĩ biết cô Adams có...
- Tôi chưa chữa bệnh cho cô ấy bao giờ. Tôi chỉ được mời đến căn hộ cô ấy
mỗi một lần, đó là hôm bà giúp việc bị đứt tay ra quá nhiều máu. Hôm ấy
tôi có gặp cô Adams nhưng không thấy cô ấy đeo kính cận.
Poirot cảm ơn ông bác sĩ rồi hai chúng tôi ra khỏi nhà ông ta.
Anh bạn tôi có vẻ rất suy nghĩ.
- Hẳn tôi đi sai đường rồi.
- Anh định nói về chuyện người này đóng giả người khác chứ gì?
- Không phải. Chuyện ấy thì đã được chứng minh.
Tôi muốn nói đến cái chết của nữ diễn viên Carlotta Adams kia. Rõ ràng cô
ấy lúc nào cũng có sẵn Veronal, và tối hôm qua, do bị xao động quá nhiều
nên khó ngủ, cô ấy bèn lấy một ít uống để ngủ được.
Poirot ngừng bặt rồi bỗng vỗ mạnh hai tay, không để ý thấy những người đi
đường ngoái cả đầu lại tò mò nhìn anh. Anh nói như tự nói với bản thân:
- Không, không, và không! Bởi tại sao một sự ngẫu nhiên lại xảy ra vào
đúng thời điểm thuận lợi như vậy? Không phải ngẫu nhiên, cũng không
phải tự tử. Mà chỉ vì có tham dự một phần vào vụ án, Carlotta Adams đã tự
nhận cho mình bản án tử hình mà không biết. Hung thủ dùng chất Veronal
vì biết cô Adams thỉnh thoảng dùng nó và có cả một hộp đựng đầy thứ
thuốc ấy. Nếu quả như vậy thì thủ phạm phải rất thân thiết với Carlotta
Adams, biết rõ những thói quen của cô ấy. Vậy anh đoán "D." là ai,
Hastings? Tôi sẵn sàng thưởng rất nhiều tiền cho ai có thể trả lời hộ tôi câu
hỏi đó.
Thấy bạn đang đứng dừng lại trên vỉa hè và thái độ đó làm khách bộ hành
ngoái nhìn, tôi nói:
- Poirot ạ, ta đi đi chứ, ai lại đứng thế này làm vướng chân mọi người?
- Thế à? Thôi được, ta gọi taxi vậy.
Anh giơ cây can vẫy một chiếc taxi, rồi bảo tài xế chở hai chúng tôi đến
hiệu "Genevière" trên phố Moffatt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.