DAO KỀ GÁY - Trang 91

vừa nhận được điện chia buồn hết sức cảm động của Công tước Merton.
- Đánh từ Paris?
- Vâng, từ Paris. Bức điện chỉ toàn những lời chia buồn đầy xúc động,
nhưng tôi vẫn đọc được ý ngầm của ông ấy đàng sau các dòng chữ.
- Xin chúc mừng phu nhân!
Bà ta chắp hai tay, và tôi bỗng thấy vẻ thiên thần trong sáng hiện lên trên
những đường nét của bà. Jane Wilkinson nói:
- Thưa ông Poirot, thú thật tôi vô cùng sung sướng! Chỉ nghe thấy toàn
những lời chúc mừng! Mọi trở ngại thế là cứ tự chúng sụp đổ. Trước mặt
tôi mở ra một con đường thẳng tắp, tràn đầy hạnh phúc. Tôi hết sức biết ơn
Số Phận!
Tôi sửng sốt đứng lặng đi. Còn Poirot thì nghiêng người chăm chú nhìn vị
nữ chủ nhân.
- Vậy bà cho rằng mọi thứ diễn ra tuyệt vời?
- Đúng thế, đều theo đúng ước muốn của tôi. Gần đây, bao nhiêu lần tôi
thầm nghĩ, mong sao ông Huân tước biến đâu mất. Vậy mà bây giờ ông ấy
đã chết! Ông bảo không tuyệt vời sao được?
Poirot ho thông cổ họng rồi nói:
- Tôi thì không nhìn cái chết của ông Huân tước theo cách lạc quan như bà
được. Ông ấy đã bị một hung thủ ám hại.
- Và ông định hỏi tôi xem ai có thể là hung thủ chứ gì?
- Vâng, quả có thế.
Bà chăm chú nhìn lại Poirot, nói:
- Kẻ nào thì có gì quan trọng? Thủ phạm là ai đi nữa cũng không ảnh
hưởng gì đến tôi. Bây giờ thì tôi và ông Công tước có thể đàng hoàng làm
lễ thành hôn. Và chúng tôi sẽ tiến hành việc đó sau đây vài tháng...
Poirot cố nhịn nhưng không được.
- Tôi biết, thưa phu nhân. Nhưng ngoài chuyện ấy ra, có lúc nào phu nhân
tự hỏi xem ai có thể là kẻ giết ông Huân tước không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.