DAO KỀ GÁY - Trang 92

- Quả thật là không!
Và Jane Wilkinson ngạc nhiên thấy Poirot lại đặt câu hỏi như thế ra với bà.
- Nhưng bà cũng muổn biết kẻ nào là hung thủ chứ?
- Thú thật, tôi không quan tâm đến chuyện ấy. Tôi tin cảnh sát sẽ điều tra
ra. Các thanh tra ở Sở Cảnh sát London rất giỏi, phải không thưa ông?
- Tôi cũng nghe nói như vậy. Ngay bản thân tôi, cũng được giao nhiệm vụ
đi tìm hung thủ.
- Thật thế ư? Đúng là buồn cười.
- Tại sao bà bảo buồn cười?
- Tôi không biết.
Nữ nghệ sĩ nổi tiếng Jane Wilkinson đưa mắt nhìn sang đống quần áo tang.
Mặc lên người tấm áo măng tô bằng xa tanh, bà ta nhìn vào gương ngắm
nghía.
- Việc tôi được giao ấy không làm bà thấy phiền lòng chứ?
- Hoàn toàn không. Trái lại tôi còn rất mông ông thành công và tìm ra hung
thủ ấy chứ.
- Thưa bà Jane Wilkinson, bà chỉ ông thôi chưa đủ, tôi còn muốn bà cho tôi
biết ý kiến.
- Ý kiến? Nhưng về gì chứ?
- Về ai có thể là hung thủ giết ông Huân tước?
- Tôi không có bất cứ một ý kiến nào về chuyện ấy hết.
Jane Wilkinson xoay người trước tấm gương lớn, tay cầm thêm chiếc
gương nhỏ, tiếp tục tự ngắm bản thân.
Poirot thấy cần nói kiên quyết hơn:
- Theo bà thì ai giết ông Huân tước?
Lần này anh bạn tôi đánh trúng. Bà nghệ sĩ giật bắn người rồi quay sang
phía anh.
- Rõ ràng là Geraldine rồi.
- Geraldine? Là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.