DAO KỀ GÁY - Trang 95

Wilkinson dốt về lịch sử, địa lý, không biết đến các nhà văn cổ điển. Cái
tên Lão Tử chỉ gợi lên trong óc bà ta một con chó bông nòi Bắc Kinh trong
cuộc triển lãm chó. Còn Molière thì làm bà ta cho là tên một hiệu may.
Nhưng trong việc chọn quần áo, việc kiếm một ông chồng giầu có, hoặc
việc thỏa mãn những lợi ích cá nhân thì bà ta là bậc thầy. Tôi không coi ra
gì ý kiến một triết gia về hung thủ đã giết Huân tước Edgware, nhưng ý
kiến của bà Jane Wilkinson thì tôi lại thấy cần chú ý bởi cách suy nghĩ của
bà ta dựa trên lợi ích vật chất, trên tâm lý thấp kém nhất của bản chất con
người.
- Có thể anh có lý.
Poirot nói tiếp:
- Đến nơi rồi. Tôi nóng lòng muốn biết tiểu thư Geraldine muốn nói gì với
chúng ta đây.
Tôi muốn trêu anh một chút:
- Chỉ là cô Geraldine ấy muốn giáp mặt con người độc nhất vô nhị trên thế
giới đấy thôi.
Poìrot vừa bấm chuông ngoài cổng vừa lạnh lùng đáp:
- Rất có thế là như thế.
Người quản gia ra mở công rồi dẫn hai chúng tôi lên phòng tiếp khách lớn
ở tầng hai. Vài phút sau, Geraldine bước vào.
Đó là một thiếu nữ cao, mảnh mai, cặp mắt đen và sâu, lần này gây ấn
tượng đối với tôi còn mạnh hơn lần trước. Tuy tuổi còn trẻ nhưng cô đã có
vẻ nghiêm trang và chín chắn.
- Ông rất tốt đã đáp ứng ngay đề nghị của tôi, thưa ông Poirot. Tôi vô cùng
lấy làm tiếc sáng nay không được gặp ông.
- Tiểu thư còn ngủ phải không?
- Vâng. Cô Carroll, thư ký của cha tôi, yêu cầu tôi phải nằm nghỉ. Cô ấy rất
tốt bụng.
Tôi cảm thấy giọng nói của Geraldine không phản ánh đúng ý nghĩ thật
trong lòng cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.