DAO KỀ GÁY - Trang 97

Đột nhiên cô mất tự chủ, phá lên cười, một cái cười gần như của kẻ điên
dại.
Cánh cửa bật mở và cô thư ký Carroll bước vào.
- Kìa, Geraldine! Cô đã cấm cháu không được cười kiểu như thế kia mà?
Im ngay! Im ngay lập tức!
Giọng quyền uy của cô thư ký đã có tác dụng. Geraldine trấn tĩnh lại được,
lau nước mắt rồi thẳng người dậy, hạ giọng nói khẽ:
- Cháu xin lỗi. Cháu có bao giờ cười như thế đâu? Vừa rồi do cháu mất tự
chủ đấy thôi.
Ngồi thẳng lưng trong ghế xa lông, Geraldine không nhìn ai. Cô chua chát
nói:
- Tại ông ấy lại hỏi cháu có yêu cha cháu không?
Ngừng một chút, Geraldine nói tiếp:
- Nghe câu hỏi ấy, cháu thấy không biết nên trả lời thật hay nói dốì. Tất
nhiên cháu cần nói thật. Không, tôi không yêu cha tôi. Thậm chí tôi còn
căm ghét cha tôi.
- Kìa, Geraldine!
- Tại sao phải giấu diếm? Cô không phải căm ghét cha cháu vì cô không có
lý do gì để ông ấy muốn gạt cô ra. Cô là một trong những người bên ngoài
tầm ngắm của ông ấy. Cô coi ông ấy là ông chủ, trả lương cho cô đều đặn
và hậu hĩ. Những cơn thịnh nộ và những lời đe nẹt hung hãn của ông ấy
không làm cô quan tâm. Cháu thừa biết trong bụng cô nghĩ gì rồi. "Mỗi
người mỗi tính, mỗi người có một nỗi đau riêng". Cô là người phụ nữ có
nghị lực và mạnh mẽ. Hơn nữa, cô muốn lúc nào ra khỏi cái nhà này cũng
được, không ai ngăn cản cô, trong khi cháu thì muốn ra cũng không được.
- Geraldme! Cô thấy cháu không cần phải kể chi tiết ra như thế. Mối bất
hòa giữa cháu và cha cháu ai chẳng biết, cho nên càng ít nhắc đến càng tốt.
Geraldine quay lưng lại cô thư ký, hướng về phía Poirot:
- Thưa ông Poirot, đúng là tôi căm ghét cha tôi! Cái chết của ông ấy khiến
tôi được giải thoát, tôi không còn bị phụ thuộc. Tôi không quan tâm đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.