DAO KỀ GÁY - Trang 96

Poirot hỏi:
- Tôi có thể giúp gì tiểu thư?
Geraldine ngập ngừng một chút.
- Chiều hôm qua, trước lúc xảy ra vụ án, ông có đến gặp cha tôi phải không
ạ?
- Đúng thế, thưa tiểu thư.
- Để làm gì vậy? Hay cha tôi mời ông đến?
Poirot im lặng, hẳn anh bạn tôi chưa nghĩ ra có nên trả lời hay không. Bây
giờ nhớ lại thì tôi nghi thái độ đó của Poirot chính nhằm thúc đẩy cô gái kia
nói.
- Thưa ông Poirot, hay cha tôi linh cảm thấy chuyện gì và cha tôi lo sợ?
Cha tôi lo lắng chuyện gì vậy? Cha tôi nói gì với ông? Xin ông cho tôi biết
những điều đó.
Vẻ lạnh lùng ban đầu của Geraldine đột nhiên biến mất. Cô dướn người về
phía trước, hai bàn tay nắm chặt vẻ nóng lòng chờ đợi câu trả lời.
Cuối cùng Poirot lên tiếng:
- Nội dung cuộc trao đổi giữa cha tiểu thư và tôi là riêng tư, chỉ giữa hai
người, nên tôi không thể kể ra được.
Mắt anh bạn tôi vẫn không rời mắt cô gái.
- Nếu vậy, hẳn nội dung trao đổi ấy liên quan đến nội bộ gia đình tôi. Ôi,
ông im lặng khiến tôi rất khổ tâm, thưa ông Poirot. Tôi rất muốn biết để
còn liệu cách xử sự. Tôi van ông. Ông hãy cho tôi biết.
Poirot giả vờ như rất bôi rối. Anh lắc đầu.
- Thưa ông Poirot, tôi là con và tôi cần biết cha tôi lo sợ ai, lo sợ cái gì?
Poirot dịu dàng hỏi:
- Tiểu thư yêu ông Huân tước lắm phải không?
Cô gái bật lùi lại, như vừa bị ai giáng một đòn.
- Ông hỏi tôi có yêu cha tôi không ấy ạ?.. Tôi... tôi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.