DAO KỀ GÁY - Trang 99

Poirot nói với cô thư ký:
- Tôi thấy là tiểu thư đồng ý với tôi, thưa tiểu thư Carroll.
- Tôi chỉ không tán thành án tử hình thôi còn mọi thứ khác ông nói tôi đều
tán thành. Xã hội cần được bảo đảm an ninh.
Geraldine đứng dậy, hất làn tóc ra sau gáy.
- Xin lỗi, vừa rồi ông cho tôi là một con điên. Thưa ông Poirot, vậy ông vẫn
từ chối không cho tôi biết cha tôi mời ông đến gặp để làm gì ạ?
Cô thư ký Carroll sửng sốt hỏi:
- Huân tước mời ông Poirot đến gặp?
- Tiểu thư hiểu sai câu tôi nói, thưa tiểu thư Geraldine. Tôi đâu bảo tôi từ
chối không trả lời câu tiểu thư hỏi. Tôi chỉ nghĩ xem câu chuyện giữa cha
tiểu thư và tôi mang tính tâm sự riêng tư đến mức nào. Mà không phải ông
Huân tước mời tôi đến, mà chính tôi xin được gặp ngài, do một khách hàng
phụ nữ nhờ tôi đến gặp... Người khách đó chính là Huân tước phu nhân, bà
Jane Wilkinson.
- Ôi, tôi hiểu.
Mặt Geraldine lộ ra một vẻ rất lạ. Thoạt đầu tôi nghĩ đó là sự thất vọng,
nhưng sau đó tôi thấy đấy là sự nhẹ bổng trong lòng.
Geraldine chậm rãi nói:
- Tôi ngốc quá. Cứ đinh ninh cha tôi linh cảm thấy một nỗi đe dọa nào đối
với ông ấy.
Cô thư ký Carroll nói:
- Thưa ông Poirot, ông có biết vừa rồi ông đã làm tôi sửng sốt không, khi
ông nói cứ như người đàn bà kia đã gây một vụ án mạng thứ hai?
Poirot không trả lời câu hỏi, mà quay sang Geraldine:
- Tiểu thư có cho rằng bà Jane Wilkinson là hung thủ không?
- Không, tôi không tin là như thế. Tôi cho rằng bà ta không có gan làm
chuyện ấy. Bà ta quá... nói thế nào nhỉ... quá hời hợt, nông cạn.
Cô Caroll nói chen vào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.