ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 101

“Tất cả chỉ có thế?”
“Vâng. Và sáng hôm sau thì Rachel đã đi khỏi.”
“Sáng hôm sau?”
“Vâng. Tôi thức dậy và nghe nói rằng cô ấy đã bỏ trốn.”
“Nhưng đêm hôm đó? Khoảng mười hai giờ, cô cũng đã nghe thấy rồi

mà, đúng không?”

“Nghe gì cơ?” Cô ta dụi tắt điếu thuốc và vẩy tay cho tàn bụi dính trên

đó bay đi.

“Báo động. Khi người ta phát hiện cô ta biến mất.”
“Không. Tôi…”
“Những tiếng la hét, tiếng lính gác chạy rầm rập từ mọi phía, tiếng

chuông báo động.”

“Tôi nghĩ là mình đang nằm mơ.”
“Nằm mơ?”
Cô ta gật đầu cái rụp. “Phải, một cơn ác mộng.” Cô ta nhìn sang phía

Chuck. “Cho tôi một ly nước được không?”

“Được thôi,” Chuck nói rồi đứng dậy nhìn quanh và thấy một dãy ly ở

phía cuối nhà ăn bên cạnh một cái bình đựng nước bằng thép.

Một trong hai người hộ lý nhô người ra khỏi ghế của mình, “Đặc vụ?”
“Chỉ lấy chút nước thôi mà. Không có gì đâu.”
Chuck tới bên cái bình đựng nước, chọn một chiếc lý và mất vài giây

để quyết định xem đâu là vòi nước và đâu là vòi sữa.

Trong khi Chuck kéo chiếc cần gạt nước có hình giống như một cái

vuốt bằng sắt thì Bridget Kearns chộp lấy sổ tay và bút chì của Teddy. Cô ta
nhìn anh chăm chú, mắt không rời khỏi mắt anh, và lật một trang trắng ra
viết nguệch ngoạc vài chữ vào đó trước khi gấp lại rồi đẩy cả sổ lẫn bút về
phía anh.

Teddy trao cho cô ta một cái nhìn dò hỏi nhưng cô ta cụp mắt xuống và

bắt đầu vuốt ve bao thuốc của mình với vẻ thờ ơ.

Chuck trở lại với ly nước và ngồi xuống. Hai người cùng nhìn Bridget

uống hết nửa ly nước rồi nói vơi họ, “Cảm ơn anh. Các anh còn hỏi gì nữa
không? Tôi nghĩ là mình bắt đầu mệt rồi.”

“Cô đã bao giờ gặp một bệnh nhân tên là Andrew Laeddis chưa?”

Teddy hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.