ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 99

phim ảnh trên đó. Tôi không biết liệu tôi có thích như vậy. Những giọng nói
vang ra từ một cái hộp. Những khuôn mặt nhìn thấy từ một cái hộp. Tôi đã
nghe đủ loại giọng và nhìn đủ loại mặt mỗi ngày. Tôi chẳng cần thêm sự ồn
ĩ làm gì.”

“Cô có thể kể cho chúng tôi nghe về Rachel Solando không?” Chuck

hỏi.


Cô ta dừng lại. Đúng hơn là khựng lại và Teddy thấy cô ta khẽ chớp

mắt như thể đang tìm kiếm trong đầu câu trả lời chính xác. Teddy viết hai
chữ “nói dối” vào quyển sổ ghi chép của mình rồi lấy cườm tay che chúng
lại ngay khi viết xong.

Từ ngữ của cô ta bắt đầu tuôn ra một cách thận trọng hơn và bốc đầy

mùi dối trá.

“Rachel khá tử tế. Cô ta rất khép mình. Cô ta nói về mưa khá nhiều,

nhưng phần lớn thời gian thì chẳng nói gì cả. Cô ta tin rằng các con mình
vẫn sống. Cô ta tin rằng cô ta đang sống ở Berkshires và tất cả chúng tôi
đều là hàng xóm, là người đưa thư, giao hàng, bán sữa. Thật khó để có thể
hiểu được cô ta.”

Đầu cô ta cúi gằm khi nói những lời này và tránh nhìn vào mắt Teddy

khi nói hết câu. Cô ta rời mắt khỏi khuôn mặt anh và nhìn xuống bàn rồi
châm một điếu thuốc khác.

Teddy nghĩ về những điều mà cô ta vừa nói và nhận ra những gì cô ta

miêu tả về chứng ảo giác của Rachel giống hệt như những gì Cawley nói
với họ hôm qua.

“Cô ta ở đây được bao lâu rồi?”
“Hả?”
“Rachel ấy. Cô ta đã ở Khu B với cô được bao lâu rồi?”
“Ba năm à? Khoảng đó, tôi nghĩ thế. Tôi chẳng còn khái niệm gì về

thời gian nữa. Ở đây thì chuyện đó dễ xảy ra lắm.”

“Trước đó cô ta ở đâu?” Teddy hỏi.
“Khu C, tôi nghe nói thế. Tôi nghĩ là cô ta được chuyển sang đây.”
“Nhưng cô không chắc lắm?”
“Không. Tôi… Lại nữa, tôi lại không nhớ nổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.