ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 117

“Vậy, ở đây có tới mười ba chồng đá, Chuck.”
“Sếp nghĩ là cô ta đã tạo ra chúng. Sếp nghĩ vậy thật sao?”
“Tôi chỉ nghĩ ai đó đã cố tình làm thế.”
“Lại một mật mã nữa.”
Teddy ngồi xổm xuống bên cạnh đám đá. Anh kéo chiếc áo choàng qua

đầu và lấy vạt áo che quyển sổ khỏi nước mưa. Anh di chuyển theo chiều
ngang như một con cua và dừng lại ở từng chống đá để đếm số viên rồi ghi
lại. Khi viết xong, anh có mười ba con số:

18-1-4-9-5-4-23-1-12-4-19-14-5
“Chắc đây là mật mã để mở chiếc khóa lớn nhất thế giới,” Chuck nói.
Teddy đóng quyển sổ lại và nhét vào trong túi. “Nghe được đấy.”
“Cám ơn sếp, cảm ơn,” Chuck nói. “Tôi diễn hài ở khu giải trí Catskills

hai lần mỗi đêm. Sếp sẽ tới chứ?”

Teddy kéo áo choàng ra khỏi đầu và đứng dậy, mưa lại quất mạnh trên

người anh và gió rít lên từng chập. Họ đi tiếp về phía Bắc, những vách đá
lùi dần sang bên phải còn bệnh viện Ashecliffe thì nằm đâu đó ở bên trái họ
giữa màn mưa gió mit mùng. Cơn bão trở nên tồi tệ hơn trong vòng ba
mươi phút trở lại đây, hai người đi sát vào nhau để có thể tiếp tục nói
chuyện, dáng xiên xiên như những kẻ say rượu.

“Cawley hỏi có phải sếp đã làm cho Tình báo Quân đội. Sếp đã nói dối

ông ta?”

“Có và không,” Teddy nói. “Tôi giải ngũ từ đơn vị quân đội chính

quy.”

“Thế sếp gia nhập quân đội như thế nào?”
“Sau đào tạo cơ bản, họ gửi tôi tới trường thông tin.”
“Sau đó?”
“Thêm một khóa học chuyên sâu tại Đại học Chiến tranh và rồi đến,

phải, bộ phận tình báo.”

“Thế sao cuối cùng sếp lại ra quân dưới dạng chính quy?”
“Phạm sai lầm,” Teddy phải hét lên để át tiếng gió. “Tôi giải sai một

mật mã. Về vị trí tọa độ của quân địch.”

“Nghiêm trọng không?”
Teddy vẫn còn có thể nghe thấy tiếng động vọng lại từ radio lúc đó.

Những tiếng la hét, tiếng sóng nhiễu, tiếng gào khóc, tiếng sóng nhiễu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.