ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 122

quyết những người không có vũ khí? Anh đã giết những đứa trẻ? Những
đứa trẻ mặc quân phục và mang súng, nhưng vẫn chỉ là trẻ con. Câu trả lời
là: Anh không thể làm sao mở miệng nói với họ được. Vì họ sẽ không bao
giờ hiểu nổi. Vì cái việc anh làm thì phục vụ chính nghĩa, nhưng bản chất
cái việc anh làm thì sai trái. Và anh sẽ không bao giờ gột sạch được nó.”

Chuck im lặng một lúc rồi nói, “Ít nhất nó cũng vì chính nghĩa. Sếp có

bao giờ nhìn thấy một trong số những kẻ đáng thương trở về từ Triều Tiên
không? Họ thậm chí vẫn chưa biết tại sao họ lại tới đó. Chúng ta chặn đứng
Adolf Hitler. Chúng ta cứu sống hàng triệu sinh mạng. Đúng không? Chúng
ta đã làm được cái gì đó, Teddy.”

“Ừ, đúng là chúng ta đã làm được,” Teddy thừa nhận. “Đôi khi chỉ cần

nghĩ thế cũng đủ rồi.”

“Phải nghĩ như thế chứ. Đúng không?”
Cả một cái cây bay vèo qua cửa, lộn ngược, rễ cây chĩa lên như gai

nhọn.

“Cậu có nhìn thấy cái cây đó không?”
“Có. Chắc nó sẽ tỉnh dậy ở giữa biển khơi và nói, ‘Chờ một lát. Có gì

không ổn.’ “

“ ‘Đáng lẽ mình phải ở kia chứ.’ “
“ ‘Mất bao nhiêu năm để khiến ngọn đồi trông giống như thứ mình

muốn.’ “

Nói tới đây cả hai bật cười nhẹ nhõm trong bóng tối, cùng ngắm hòn

đảo đang đưa sức với cơn bão như một giấc mơ điên dại.

“Thế sếp thực sự biết được bao nhiêu về nơi này?”
Teddy nhún vai. “Biết được vài thứ. Chưa gọi là đủ. Nhưng đủ làm tôi

sợ.”

“Ồ, tuyệt thật! Sếp sợ. Thế thì không hiểu người bình thường sẽ thấy

sao?”

Teddy mỉm cười. “Khiếp sợ à?”
“Được. Coi như tôi đang khiếp sợ.”
“Nó được biết tới như một cơ sở thí nghiệm. Tôi đã nói với cậu rồi –

các phương pháp chữa bệnh cấp tiến. Ngân quỹ của nó một phần đến từ
Khối Thịnh vượng chung, một phần đến từ Cục Trại giam Liên bang nhưng
đa phần là từ một quỹ đặc biệt của HUAC

(4)

.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.