ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 124

“Tôi có thể bắt chước được ông ấy nhưng tôi không biết giọng thật của

ông ấy nghe thế nào.”

“Hey, không tệ, sếp. Sếp có thể mở màn cho buổi trình diễn của tôi ở

Carskills được đấy.”

“Có nhiều hồ sơ về những trường hợp bệnh nhân tâm thần phân liệt tự

rạch mặt vì họ tin rằng tay họ là một vật khác, thú vật hay gì đó. Họ nhìn
thấy những diều không có thực, nghe thấy những giọng nói không ai nghe
thấy, nhảy xuống từ trên những mái nhà cao ngất vì tin rằng tòa nhà đang
cháy, v.v và v.v. Những loại thuốc đó gây ra những ảo giác tương tự.”

Chuck chỉ một ngón tay vào Teddy. “Sếp tự dưng nói chuyện uyên bác

hơn hẳn mọi ngày.”

“Tôi có thể nói gì với cậu đây? Tôi có nghiên cứu qua một chút. Cậu

nghĩ sao Chuck, nếu các loại thuốc gây ảo giác đó được dùng để điều trị cho
những người đã mắc sẵn bệnh tâm thần phân liệt rất nặng?”

“Chẳng ai lại làm thế.”
“Họ đang làm thế và chuyện đó được coi là hợp pháp. Chỉ có con

người mới mắc chứng tâm thần phân liệt. Bệnh này không có ở chuột, thỏ
hay trâu bò. Vậy thì cậu sẽ thực hành thí nghiệm loại thuốc chữa bệnh này ở
đâu?”

“Trên con người.”
“Cho anh chàng này một điếu xì gà.”
“Một điếu xì gà đúng là xì gà, không phải cái gí tưởng tượng ra, được

chứ?”

“Nếu cậu muốn,” Teddy nói.
Chuck đứng dậy, đặt tay lên phiến đá trước mặt và nhìn ra cơn bão bên

ngoài. “Nên họ cho các bệnh nhân tâm thần phân liệt những loại thuốc
khiến họ thậm chí còn bị tâm thần phân liệt nặng hơn?”

“Đấy là một nhóm thí nghiệm.”
“Còn nhóm khác?”
“Những người không bị bệnh tâm thần phân liệt, cho họ uống thuốc

gây ảo giác để xem não phản ứng như thế nào?”

“Vớ vẩn.”
“Chuyện này ai chẳng biết, anh bạn trẻ. Hôm nào đó hãy tham dự một

hội thảo của các nhà tâm thần học. Tôi đã từng làm thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.