ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 132

con đường chính dẫn vào nhà. Người lái xe bắt đầu giảm tốc độ và tiến về
phía cổng.

“Chúng ta sẽ tới gặp bác sĩ Cawley,” McPherson lên tiếng và quay lại

nhìn họ. “Ông ấy đang nóng lòng nói chuyện với các anh.”

“Chuyện này khiến tôi nghĩ tới cảnh mẹ tôi trở về nhà ở Seattle,”

Chuck nói.

Họ được dẫn vào tầng hầm khu tập thể của nhân viên và đưa cho hai bộ

đồng phục sạch của hộ lý. Quần áo của họ được đưa tới phòng giặt là của
bệnh viện. Chuck vừa chải đầu trong buồng tắm vừa nhìn xuống bộ đồ áo
sơ mi và quần trắng đang mặc và nói, “Ông có muốn xem một danh sách
các loại rượu không? Thực đợn đặc biệt tối nay của chúng tôi là món bò
Wellington. Ngon tuyệt!”

Trey Washington thò đầu vào buồng tắm. Anh ta có vẻ như đang cắn

môi để khỏi bật cười khi trông thấy họ trong bộ quần áo mới. Anh ta nói,
“Tôi tới đưa các anh đi gặp bác sĩ Cawley.”

“Chúng tôi có gặp phiền phức không?”
“Ồ, một chút, tôi nghĩ thế.”


“CÁC QUÝ ÔNG,” CAWLEY NÓI khi họ bước vào phòng. “Rất vui được
gặp lại.”

Ông ta tỏ ra đang trong tâm trạng vui vè, ánh mắt sáng ngời. Teddy và

Chuck để Trey ở ngoài cửa rồi bước vào căn phòng họp trê tầng thượng của
bệnh viện.

Trong phòng đầy các bác sĩ, người mặc áo blu của phòng thí nghiệm,

người mặc vest, tất cả ngồi quanh một cái bàn dài bằng gỗ tếch với những
chiếc đèn văn phòng màu xanh phía trước ghế ngồi và những chiếc gạt tàn
màu đen đã đầy ứ tàn thuốc, chiếc tẩu duy nhất thuộc về Naehring, đang
ngồi ở đầu bàn.

“Các bác sĩ, đây là các đặc vụ liên bang chúng ta vừa nhắc tới. Đặc vụ

Daniels và đặc vụ Aule.”

“Quần áo của các vị đâu rồi?” một người hỏi.
“Câu hỏi hay,” Cawley nói; trông có vẻ rất khoái trá, Teddy cho là vậy.
“Chúng tôi ở ngoài trời bão,” Teddy nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.