ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 14

Hai cái ghế này được bắt chặt vào sân và vào hai chiếc cột lớn màu đen ở cả
hai đầu với một đống khóa tay và xiềng xích treo ở phía trên.

Hôm nay con phà không chở bệnh nhân tới viện mà chỉ có Teddy và

người đồng sự mới của anh, Chuck Aule, với mấy cái túi vải bạt đựng thư
từ và vài thùng thuốc men cung ứng.

Teddy khởi đầu chuyến đi bằng vệc quỳ gối trong nhà vệ sinh, gục đầu

vào bồn rửa khi động cơ của con tàu kêu bình bịch và phát ra những tiếng
lách cách, khi mũi anh tràn ngập thứ mùi oi nồng của xăng dầu và mùi biển
cả vào cuối mùa hè. Anh chẳng nôn ra gì ngoài một ít nước nhưng cổ họng
không ngừng thắt lại, bụng cồn cào, dạ dày quặn lên quặn xuống và không
khí trước mặt cứ xoay tròn với những hạt bụi nhấp nháy như mắt người.

Cơn nôn ọc cuối cùng kết thúc bằng một quả cầu oxy bị nén thoát ra

khỏi miệng và nổ tung, dường như mang theo cả một phần lồng ngực của
anh. Teddy ngồi thụp xuống sàn tàu kim loại, lau mặt bằng chiếc khăn mùi
soa và nghĩ đây thật không phải là cách thích hợp để khởi đầu một mối
quan hệ đối tác.

Anh có thể tưởng tượng ra cảnh Chuck sẽ kể với vợ anh ta khi trở về

nhà – nếu như anh ta có vợ; Teddy thậm chí cũng chưa biết nhiều về anh ta
tới mức đó – về cuộc gặp gỡ đầu tiên với huyền thoại Teddy Daniels rằng:
“Em yêu, anh ấy khoái anh đến nỗi nôn cả ra tàu.”

Kể từ cái chuyến đi biển ngày còn bé đó, Teddy chưa bao giờ cảm thấy

thích thú với sông nước và không vui vẻ gì với sự thiếu vắng đất đai, với
cảnh không nhìn thấy mặt đất, thứ mà ta có thể vươn tay ra, chạm vào nó
mà không bị mất hút đi. Anh tự trấn an mình rằng chuyện đó không có gì
đáng lo ngại vì đó là điều hiển nhiên khi đi qua một thực thể bằng nước,
nhưng sự thật lại không phải vậy. Ngay cả trong chiến tranh, đối với anh
việc tập kích hàng giờ trên các bãi biển không đáng sợ bằng những mét cuối
cùng khi thuyền sắp cập bến, khi phải thò chân xuống nước để lội vào bờ và
những sinh vật lạ bắt đầu chui vào trong ủng.

Dù vậy, anh vẫn muốn đứng trên boong, hít thở không khí trong lành

hơn là ngồi ở đây dưới sàn tàu tròng trành và nóng tới phát bệnh.

Khi chắc rằng cơn buồn nôn đã qua hẳn, khi dạ dày không còn nổi

bong bóng và đầu không còn dập dềnh nữa thì anh rửa tay và mặt, xem lại
bộ dạng bên ngoài của mình, trong tấm gương nhỏ treo phía bên trên bồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.