ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 157

nhìn Cawley, “Ông thõa mãn chưa?”

Cawley nhoài người ra phía trước, đưa cho Teddy một điếu thuốc và

châm lửa cho anh. “Tôi từng yêu một phụ nữ ở Pháp,” ông ta nói. “Đừng
nói lại với vợ tôi được không?”

“Chắc chắn rồi.”
“Tôi yêu người phụ nữ đó giống như cái cách anh yêu… mà thôi,

không có gì.” Ông ta nói, giọng pha chút ngỡ ngàng. “Anh không thể nào so
sánh tình yêu đó với bất cứ cái gì đúng không?”

Teddy lắc đầu. 
“Đó là quà tặng có một không hai của chính nó.” Mắt Cawley dõi theo

làn khói thuốc, ánh mắt ông ta phiêu diêu ra khỏi căn phòng, ra ngoài đại
dương.

“Lúc đó ông làm gì ở Pháp?”
Ông ta mỉm cười, lúc lắc một ngón tay vẻ khôi hài về phía Teddy.
“À,” Teddy nói.
“Một đêm, người phụ nữ ấy tới gặp tôi. Cô ấy đang vội, tôi đoán thế.

Đó là một đêm mưa Paris. Cô ấy trượt chân. Chuyện là thế!”

“Cô ta làm sao cơ?”
“Cô ấy trượt chân.”
“Và?” Teddy nhìn ông ta chằm chằm.
“Chẳng có gì cả. Cô ấy trượt chân. Ngã về phía trước. Ngã đập đầu

xuống. Và chết. Anh tin được không? Giữa một cuộc chiến. Với tất cả
những khẻ năng có thể dẫn một người tới chỗ chết. Cô ấy chỉ trượt chân.”

Teddy có thể nhìn thấy nỗi đau trên gương mặt ông ta, thậm chí sau

bằng ấy năm, cái vẻ sững sờ khó tin khi trở thành nạn nhân của một trò đùa
thảm khốc.

“Đôi khi,” Cawley nói khẽ. “Tôi cố để không nghĩ tới cô ấy trong ba

tiếng liền. Đôi khi tôi có thể sống qua vài tuần mà không nhớ tới mùi hương
của cô ấy, cái nhìn mà cô ấy treo tôi khi biết rằng chúng tôi sẽ tìm ra thời
gian để được ở bên nhau vào một đêm nào đó, mái tóc cô ấy – cái cách cô
ấy nghịch chúng khi đọc sách. Đôi khi…” Cawley dụi tắt điếu thuốc. “Cho
dù linh hồn cô ấy có đi đâu – nếu như có một cánh cửa ở đó, dưới thân thể
cô ấy chẳng hạn, mở ra khi cô ấy chết và đó là nơi cô ấy tới? Tôi sẽ quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.