ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 159

Teddy ngước lên nhìn ông ta.
“Nếu bệnh tình của anh tiếp tục như vậy thì vấn đề không ở chỗ nếu

nữa. Mà ở chỗ khi nào.”

“Ông làm sao mà biết được.”
“Có chứ, có chứ. Tôi biết chứ. Tôi là chuyên gia về chấn thuong tâm lý

của nỗi đau mất người thân và cảm giác có tội của người còn sống. Tôi
cũng trải qua tình cảnh tương tự, nên tôi đặc biệt nghiên cứu chúng. Khi
thấy anh nhìn vào mắt Rachel Solando vài giờ trước đây, tôi thấy một người
đàn ông đang muốn chết. Sếp của anh, người phụ trách văn phòng liên bang
sở tại ấy? Ông ấy bảo với tôi rằng anh là người có nhiều huy chương nhất
trong số nhân viên của ông ấy. Và nói anh trở về từ cuộc chiến với số huy
chương nhiều tới mức có thể nhét đầy một rương. Có đúng không?”

Teddy nhún vai.
“Ông ấy còn nói rằng anh đã từng ở Ardennes và vùng của lực lượng

giải phóng ở Dachau.”

Thêm một cái nhún vai.
“Và rồi vợ anh bị giết? Theo anh, đặc vụ, một người có thể đối diện với

nhiều hành động bạo lực trước khi quỵ ngã?”

“Tôi không biết, bác sĩ. Tôi cũng tự hỏi mình thế,” Teddy nói.
Cawley nhoài người về phía Teddy, vỗ vỗ vào đầu gối anh và nói: “Hãy

ghi lại mấy cái tên đó trước khi rời khỏi đây. Được không? Tôi muốn được
ngồi đây trong năm năm tới, đặc vụ, và biết rằng anh vẫn còn trên thế giới
này.”


Teddy nhìn xuống bàn tay trên đầu gối anh rồi nhìn lên Cawley.
“Tôi cũng muốn thế,” anh nói khẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.