ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 163

anh sau.”

“Hẹn gặp lại. “Căn phòng đầy những người vừa trở về từ ngoài trời

bão, rũ nước khỏi áo mưa và mũ kiểm lâm màu đen, ho khan, hút thuốc,
công khai chuyền tay nhau những chai rượu bẹt.

Teddy và Chuck dựa lưng vào bức tường màu be, nhìn mọi người trong

phòng và trò chuyện với giọng rất bình thường.

“Thế những chữ trên cuốn lịch…”
“À.”
“Không viết là ‘Đi nghỉ ở Mũi Cod’ chứ?”
“Không.”
“Thế là gì?”
“Bệnh nhân thứ sáu mươi bảy.”
“Chỉ có thế thôi?”
“Chỉ có thế thôi.”
“Nhưng thế là đủ rồi, đúng không?”
“Phải. Tôi cũng nghĩ vậy.”

ANH KHÔNG NGỦ ĐƯỢC. Anh nằm nghe tiếng mọi người ngáy, càu
nhàu, hít thở, có người thỉnh thoảng lại rít lên khe khẽ, có người nói mớ
trong lúc ngủ, và anh nghe thấy ai đó nói. “Anh phải nói với tôi chứ. Tất cả
chỉ có thế. Chỉ cần nói cái từ đó ra…” Và một người khác nói, “Tôi mắc
một hạt bỏng ngô trong họng.” Có người thì đạp chăn ra, người thì lăn tới
lăn lui, người ngồi dậy vỗ gối một lúc lha1 lâu rồi lại lăn đùng ra đệm. Một
lúc sau, các thứ âm thanh nhộn nhạo đó bắt đầu tìm được nhịp điệu chung
khiến Teddy nghĩ tới một bản thánh ca không nghe rõ lời.

Bên ngoài, âm thanh cũng như bị nghẹt lại nhưng Teddy vẫn có thể

nghe thấy cơn bão đang cào xới mặt đất, đập sầm sập lên móng nhà, và anh
ước gì ở đây có cửa sổ, giá như anh có thể nhìn thấy những tia chớp trong
cơn bão, thứ anh sáng kỳ dị mà nó vẽ lên bầu trời.

Anh nghĩ tới những điều Cawley vừa nói với anh.
Vấn đề không phải là nếu. Mà vấn đề là khi nào.
Anh đã từng nghĩ tới chuyện tự sát?
Anh nghĩ là có. Kể từ khi Dolores qua đời, không ngày nào anh không

nghĩ tới chuyện đi theo cô ấy, thậm chí còn xa hơn thế. Đôi khi anh cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.