ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 190

trong. Người đàn ông đang ngồi chúi đầu trên chiếc giường kê trong góc
trái buồng giam, mặt úp vào đầu gối, hai tay ôm lấy chân. Đầu anh ta hói ở
giữa, tóc xung quanh đã ngả màu muối tiêu. Anh ta chỉ mặc độc một chiếc
quần đùi màu trắng. Trông anh ta gầy trơ xương.

Teddy liếm môi và vòm họng khô khốc của mình. Anh nhìn que diêm

rồi nói, “Xin chào?”

“Họ mang tôi về lại đây. Họ nói tôi là người của họ.”
“Tôi không thể nhìn thấy mặt anh.”
“Họ nói giờ tôi đã về tới nhà.”
“Anh có thể ngẩng đầu lên được không?”
“Họ nói đây là nhà tôi. Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi đây nữa.”
“Cho tôi nhìn mặt anh.”
“Tại sao?”
“Cho tôi nhìn mặt anh.”
“Anh không nhận ra giọng nói của tôi soa? Sau tất cả những cuộc

chuyện trò giữa hai chúng ta?”

“Hãy ngẩng đầu lên.”
“Tôi thường muốn nghĩ rằng chuyện đó đã vượt qua tính chất công việc

thuần túy. Rằng chúng ta đã trở thành bạn bè hay gì đó. À mà này, que diêm
của anh sắp tắt rồi.”

Teddy nhìn lên mảng da đầu hói và thân hình run rẩy của người đàn

ông.

“Tôi đang nói với anh là, anh bạn…”
“Nói gì với tôi? Nói gì với tôi? Anh có thể nói gì với tôi? Lại thêm

những lời nói dối, tất cả chỉ có thế.”

“Tôi không…”
“Anh là một kẻ lừa dối.”
“Không. Tôi không phải là kẻ lừa dối. Anh hãy ngẩng đầu…”
Ngọn lửa bắt đầu liếm vào đầu ngón tay trỏ và một bên ngón tay trái

của Teddy nên anh vội vứt que diêm xuống sàn.

Căn phòng biến mất. Anh chỉ còn nghe thấy tiếng chân giường kêu cọt

kẹt, tiếng quần áo cọ vào đá và tiếng xương kêu răng rắc. Teddy lại nghe
thấy cái tên đó lần nữa:

“Laeddis.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.