ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 215

“Vì tôi muốn biết liệu nó có thể làm tôi bị thương.”
Cô ta khẽ mỉm cười. “Cũng có lý.”
“Tôi rất mừng là cô nghĩ thế.”
Cô ta rút tay từ sau lưng ra, trong tay cô ta là một con dao mổ dài,

mảnh. “Nhưng tôi vẫn giữ nó trong tay nếu anh không phiền?”

Teddy giơ hai tay lên trời. “Được thôi.
“Anh có biết tôi là ai không?”
“Một bệnh nhân của Ashecliffe.”
Cô ta lại nghiêng đầu và vân vê chiếc áo ngủ. “Chúa ơi, tôi mà có vẻ

thế sao?”

“Thôi được, đồng ý, cô có lý.”
“Có phải tất cả đặc vụ Mỹ đều rất tinh ranh?”
“Tôi đã không ăn gì khá lâu rồi nên có hơi chậm chạp hơn thường lệ.”
“Ngủ được nhiều không?”
“Gì cơ?”
“Kể từ khi ra đảo anh có ngủ được nhiều không?”
“Không tốt lắm, nếu như điều đó là quan trọng.”
“Ôi, quan trọng chứ.” Cô ta kéo ống quần lên đến đầu gối rồi ngồi

xuống sàn và ra hiệu cho anh làm theo.

Teddy ngồi xuống và nhìn cô ta qua ánh lửa.
“Cô là Rachel Solando,” anh nói. “Rachel Solando thật.”
Cô ta nhún vai.
“Cô giết các con mình à?” anh nói.
Cô ta dùng chiếc dao mổ để lật một khúc gỗ. “Tôi chưa bao giờ có

con.”

“Chưa hả?”
“Chưa. Tôi còn chưa bao giờ kết hôn. Tôi là, anh hẳn sẽ ngạc nhiên khi

biết rằng tôi còn hơn là một bệnh nhân ở đây.”

“Hơn một bệnh nhân là thế nào?”
Cô ta lại lật một khúc gỗ khác khiến nó kêu răng rắc, những đốm lửa

bay lên trên ngọn lửa và tàn ngay trước khi kịp rơi xuống đất.

“Tôi là nhân viên,” cô ta nói. “Từ khi chiến tranh vừa kết thúc.”
“Cô là y tá à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.