ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 219

nhiên rồi. Cuối cùng thì anh ta cũng phát điên. Có ai mà lại không cơ chứ?
Chiến tranh đã khiến anh ta ra nông nỗi đó. Và cả việc mẹ anh ta qua đời
nữa – hay bất cứ cái gì tương tự.’ Đúng không?”

“Thế thì điều đó có thể dùng để nói về bất kỳ ai.” Teddy nói.
“Chính vậy, trọng tâm của vấn đề chính là chỗ đó. Anh không thấy

sao? Họ có thể nói như vậy về bất kỳ ai, nhưng anh sẽ là mục tiêu tới đây
của họ. Đầu anh sao rồi?”

“Đầu tôi hả?”
Cô ta cắn môi dưới và gật đầu nhiều lần. “Cái khối trên cổ anh, phải.

Nó thế nào? Gần đây có hay năm mơ linh tinh không?”

“Có.”
“Có đau đầu không?”
“Tôi hay bị đ au nửa đầu.”
“Ôi mẹ ơi, không phải thật thế chứ?”
“Tôi bị bệnh đó mà.”
“Từ lúc tới đây anh đã uống viên thuốc nào chưa, kể cả aspirin?”
“Rồi.”
“Có thể anh chỉ cảm thấy hơi mệt? Không được phong độ một trăm

phần trăm? Ôi, chẳng có gì quan trọng, anh tự nói với bản thân mình thế,
chỉ là hơi xuống sức một tí thôi mà. Có thể não anh không phản ứng nhanh
như thường lệ. Nhưng anh lại nói, ôi dào, chỉ là do mình thiếu ngủ. Lạ
giường, lạ nhà, lại gặp phải mưa bão. Anh tự nói với mình những điều như
thế, đúng không?”

Teddy gật đầu.
“Và anh ăn ở căng tin. Tôi đoán thế. Uống cà phê họ pha cho anh. Nói

xem, ít nhất anh cũng hút thuốc lá của mình đấy chứ?”

“Của người đồng sự,” Teddy thú nhận.
“Không hút điếu nào của bác sĩ hay hộ lý đưa cho chứ?”
Teddy có thể cảm thấy những điếu thuốc anh thắng khi chơi bài đem

nào đang rúm lại trong túi áo sơ mi của anh. Anh nhớ lại điếu thuốc Cawley
đưa cho anh hút ngày họ mới đến có vị ngọt hơn so với tất cả loại thuốc mà
anh từng hút.

Cô ta có thể đọc thấy câu trả lời trên nét mặt anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.