“Thông thường sẽ mất từ ba đến bốn ngày để các loại thuốc gây mê
thần kinh kích hoạt trong máu và phát huy tác dụng. Trong quãng thời gian
đó anh gần như không nhận thấy các tác động của nó. Đôi khi, bệnh nhân bị
co giật. Chứng co giật thường được coi là triệu chứng của bệnh đau nửa
đầu, nhất là đối với những bệnh nhân có tiền sử về bệnh này. Thông thường,
tác động dễ nhận biết nhất của loại thuốc này là bệnh nhân…”
“Đừng có gọi tôi là bệnh nhân nữa.”
“… nằm mơ với những chi tiết càng lúc càng sống động trong những
khoảng thời gian dài, những giấc mơ này thường kết nối và chồng chất lên
nhau cho tới khi chúng giống như một cuốn tiểu thuyết viết bởi Picasso.
Một tác động dễ nhận biết khác nữa là bệnh nhân cảm thấy hơi lơ mơ. Ý
nghĩ đến chậm chạp hơn. Nhưng vì anh ta không ngù được do những giấc
mơ kỳ quái đó nên an ta nghĩ việc đầu óc không minh mẫn lắm trong lúc
này cũng là bình thường. Và, không, đặc vụ, tôi không gọi anh là một bệnh
nhân. Chưa đến lúc. Tôi chỉ đang nói chung chung.”
“Nếu giờ tôi không ăn, không hút thuốc, không uống cà phê hay thuốc
thang gì nữa thì mức độ tổn hại liệu đến đâu rồi?”
Cô ta vuốt tóc ra đằng sau rồi búi lại. “Tôi e là đã rất nghiêm trọng.”
“Cứ cho là tôi không thể rời khỏi hòn đảo này trước ngày mai. Cho
rằng thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Làm sao tôi có thể nhận biết các triệu
chứng?”
“Rõ ràng nhất là biểu hiện bị khô miệng đi kèm với phản ứng muốn tiết
nước bọt, và chứng tê liệt. Anh sẽ để ý thấy những cơn run rẩy. Chúng bắt
đầu ở đoạn tiếp giáp cổ tay với ngón tay cái, chạy dọc theo ngón tay cái một
lúc rồi chiếm lĩnh cả cánh tay.”
“Còn gì nữa?”
“Nhạy cảm đối với ánh sáng, những cơn đau ở bán cầu não trái, diễn
đạt từ ngữ bắt đầu chật vật. Nói lắp nhiều hơn.”
Teddy có thể nghe thấy biển cả bên ngoài với những cơn triều dâng xô
vào vách đá.
“Chuyện gì đang diễn ra ở ngọn hải đăng?” anh hỏi.
Cô ta nhún vai và nhoài người về phía đống lửa. “Phẫu thuật.”
“Phẫu thuật? Họ có thể tiến hành phẫu thuật trong viện cơ mà.”
“Phẫu thuật não.”