NGÀY THỨ BA (5)
ANH KHÔNG NHỚ là mình đã ngủ thiếp đi nhưng hẳn anh đã ngủ quên vì
lúc này đây, cô ta đang lay anh dậy.
Cô ta nói, “Anh phải đi thôi. Họ nghĩ là tôi đã chết. Họ nghĩ tôi đã chết
đuối. Nếu họ lần theo anh thì họ sẽ tìm thấy tôi. Tôi xin lỗi. Nhưng anh phải
đi thôi.”
Anh dụi mắt, đứng dậy.
“Có một con đường,” cô ta nói. “Ngay phía Đông mỏn đá này. Hãy đi
theo con đường đó, nó sẽ quẹo dần sang hướng Tây tới phía sau khu nhà
của vị chỉ huy pháo đài cũ trong vòng một tiếng đồng hồ.”
“Có phải cô là Rachel Solando?” anh hỏi. “Tôi biết cái người tôi gặp là
người đóng giả.”
“Làm sao anh biết?”
Teddy nghĩ tới những vệt màu đen trên ngón tay cái của anh đêm hôm
trước. Anh đã nhìn chúng chằm chằm khi lên giường. Khi anh thức dậy,
chúng lại đã sạch bong. Những vết xi giày, anh đã nghĩ vậy, nhưng khi anh
nhớ lại lúc anh chạm vào mặt cô ấy…
“Vì tóc cô ta là tóc nhuộm. Mới nhuộm đây thôi,” anh nói.
“Anh phải đi thôi.” Cô ta khẽ xoay vai anh về phía cửa.
“Nếu như tôi muốn quay trở lại đây,” anh hỏi.
“Tôi sẽ không ở đây đâu. Ban ngày tôi di chuyển. Mỗi đêm tôi lại ở
một chỗ mới.”
“Nhưng tôi có thể tới tìm cô và đưa cô ra khỏi đây.”
Cô ta trao cho anh một nụ cười buồn bã và đưa tay vuốt lại những sợi
tóc rũ ra hai bên thái dương của anh. “Anh không nghe tôi nói gì soa?”
“Tôi có.”
“Anh sẽ không bao giờ thoát khỏi chỗ này. Giờ anh đã là một người
trong số chúng tôi.”
Cô ta tì các ngón tay vào vai anh và dya963 anh về phía miệng hang.
Teddy dừng lại phía trước cửa hang, quay lại nhìn cô ta và hỏi, “Tôi có
một người bạn. Cậu ấy đi cùng tôi nhưng chúng tôi bị lạc mất nhau. Cô có