ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 224

“Bọn sâu mọt, đúng vậy. Tôi biết. Nhưng cái cách chúng ngồi chồm

hỗm và nhìn anh chằm chằm nếu chúng biết chúng đang giữ một khoảng
cách an toàn, và cả cái cách chúng chuyển động mới mau lẹ làm sao, chui ra
chui vào hang hốc trước khi anh kịp nháy mắt…” Ông ta nhìn lên các vì sao
và nói tiếp, “Có lẽ dùng từ vương giả là sai. Từ biết thân biết phận thì sao?
Chúng là những sinh vật biết thân biết phận một cách khác thường.”

Họ đã đi tới cổng chính, viên giám đốc trại giam vẫn khoác chặt lấy tay

Teddy và hai người bọn họ quay lại nhìn ngôi nhà của Cawley với biển cả
phía đằng sau.

“Anh có thích món quà tặng mới nhất của Chúa trời không?”
Teddy quay sang nhìn người đàn ông và cảm thấy một sự bệnh hoạn

trong đôi mắt hoàn hảo ấy. “Xin lỗi, tôi không hiểu?”

“Quà tặng của Chúa trời,” viên giám đốc trại giam nói và tay ông ta

quét xuống mặt đất tơi tả sau cơn bão. “Cơn thịnh nộ của Người. Khi tôi về
tới nhà và nhìn thấy cái cây đó trong phòng khách, vươn về phía tôi như
một cánh tay thần thánh. Không theo nghĩa đen, dĩ nhiên rồi. Mà là nói một
cách văn hoa bóng bẩy. Chúa cũng yêu thích bạo lực. Anh cũng biết thế,
đúng không?”

“Không,” Teddy nói, “tôi không nghĩ vậy.”
Viên giám đốc trại giam bước lên phía trước vài bước rồi xoay người

lại, đối diện với Teddy. “Còn lý do nào nữa để lý giải việc có quá nhiều bạo
lực trên thế gian này? Nó ở bên trong chúng ta. Nó xuất phát từ bên trong
chúng ta. Nó là những hành động rất đỗi bản năng của chúng ta, bản năng
hơn cả hít thở. Chúng ta gây ra chiến tranh. Chúng ta hỏa thiêu người để tế
thần. Chúng ta cướp bóc, xẻ thịt lột da những người anh em của mình.
Chúng ta lấp đầy đồng cỏ bằng những xác chết tanh hôi. Tại sao chứ? Để
cho Người thấy rằng chúng ta đang theo gương của Người.”

Teddy nhìn ông ta vỗ vỗ vào lớp bìa cứng của cuốn sách nhỏ đang ôm

trước bụng.

Ông ta mỉm cười, hàm răng vàng ố.
“Chúa ban cho chúng ta động đất, bão lớn bão nhỏ. Những ngọn núi

khạc lửa lên đầu chúng ta. Những đại dương nuốt chửng thuyền bè. Ban cho
chúng ta tự nhiên, và tự nhiên là kẻ giết người máu lạnh, có khuôn mặt tươi
cười. Chúa bao cho chúng ta bệnh tật để trong lúc hấp hối chúng ta mới vỡ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.