ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 229

C chẳng hạn. Rồi anh nhìn qua cửa sổ phía sau lưng cậu thanh niên và thấy
mọi người đang chen chúc trong hành lang để đi ra cửa trước.

Anh cảm ơn chàng trai vì mồi lửa và bước vòng ra phía cửa trước, bắt

gặp một đám đông đang đứng túm tụm ở đây, tán gẫu và hút thuốc. Anh
thấy cô y tá Marino đang nói gì đó với Trey Washington, cô nàng đặt một
tay lên vai anh ta và Trey ngửa đầu ra phía sau, phá lên cười cái gì đó.

Teddy bắt đầu rảo bước về phía họ thì nghe thấy tiếng Cawley gọi anh

từ trên cầu thang. “Đặc vụ!”

Teddy quay lại và Cawley đi xuống cầu thang, tiến về phía anh, tóm lấy

khuỷu tay Teddy và kéo anh về phía tường rào.

“Anh đã ở đâu vậy?” Cawley nói.
“Đi loanh quanh. Ngắm hòn đảo của ông.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Có gì hay không?”
“Chuột.”
“Ôi hẳn rồi, chuột thì chúng tôi có đầy.”
“Việc chữa mái tiến hành đến đâu rồi?” Teddy nói.
Cawley thở dài. “Tôi để xô chậu khắp nhà để hứng nước. Gác mái thế

là xong, tan hoang. Sàn nhà trong phòng ngủ của khách cũng vậy. Vợ tôi
chắc sẽ phát điên lên mất. Chiếc áo cưới của bà ấy cất trên gác mái mà.”

“Thế vợ ông đâu?”
“Boston,” Cawley nói. “Chúng tôi có một căn hộ ở đó. Bà ấy và bọn trẻ

cần thoát khỏi nơi này một thời gian nên họ tới đó nghỉ một tuần. Chuyện
đó thỉnh thoảng vẫn diễn ra.”

“Tôi mới ở đây có ba ngày mà cũng đã thấy muốn đi lắm rồi, bác sĩ.”
Cawley gật đầu, cười khẽ. “Rồi anh sẽ đi.”
“Đi?”
“Đi về nhà, đặc vụ. Giờ Rachel đã được tìm thấy. Chuyến phà thường

tới lúc mười một giờ sáng. Và tôi hy vọng anh sẽ tới Boston vào buổi trưa.”

“Điều đó không tốt sao?”
“Có chứ, anh không nghĩ thế à?” Cawley khẽ đưa tay sờ lên đầu. “Tôi

không ngại nói với anh rằng, đặc vụ, và không có ý xúc phạm gì…”

“Ôi, lại bắt đầu đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.