ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 260

Ông ta gật đầu. “Anh đã ở đây suốt hai năm qua. Một bệnh nhân của

bệnh viện này.”

Teddy có thể nghe thấy tiếng thủy triều đang lên, giận dữ xô vào vách

đá. Anh nắm chặt hai tay lại để kiềm chế những cơn run rẩy và cố phớt lờ
cơn đau đang phập phồng trong mắt trái càng lúc càng trở nên nóng rẫy và
quyết liệt.

“Tôi là một đặc vụ Mỹ,” Teddy nói.
“Từng là một đặc vụ Mỹ,” Cawley đáp.
“Đang là,” Teddy nói. “Tôi là một đặc vụ liên bang làm việc cho chính

phủ Mỹ. Tôi rời khỏi Boston sáng ngày thứ Hai, ngày hai mươi hai, tháng
Chín, năm 1954.”

“Vậy sao?” Cawley nói. “Hãy nói cho tôi biết anh đã tới con phà bằng

cách nào? Tự lái xe? Thế anh đổ xe ở đâu?”

“Tôi đi tàu điện ngầm.”
“Tàu điện ngầm không có tuyến đi ra tận đó.”
“Sau đó tôi đổi sang xe buýt.”
“Thế sao anh không tự lái xe?”
"Xe đang nằm trong gara.”
“Thế còn ngày Chủ nhật trước đó. Anh có nhớ gì về ngày Chủ nhật

trước đó không. Anh có thể kể cho tôi anh đã làm gì không? Anh có thể
thành thật mà kể cho tôi về cái ngày trước khi anh thức dậy trong buồng
tắm của con phà?”

Teddy có thể, hoàn toàn có thể kể lại cho ông ta nghe mọi chuyện

nhưng cái cơn đau đầu chết tiệt đang khoan sâu vào mắt và ống xoang của
anh.

Thôi được. Nào thì nhớ lại. Kể cho ông ta nghe anh đã làm gì ngày Chủ

nhật. Trở về nhà từ chỗ làm. Đi về căn hộ của anh ở Buttonwood. Không,
không, không phải Buttonwood. Căn hộ ở Buttonwood đã bị cháy thành tro
khi Laeddis phóng hỏa. Không, không phải. Thế thì anh sống ở đâu mới
được chứ? Mẹ kiếp. Anh có thể hình dung ra cái chỗ đó. Đúng thế. Trên đại
lộ Castlemont. Ở gần hồ. Castlemont. Đúng vậy. Trên đại lộ Castlemont. Ở
gần hồ.

Được rồi, được rồi. Hãy thong thả. Anh quay trở về nhà anh trên đại lộ

Castlemont, ăn tối và uống một chút sữa rồi đi ngủ. Đúng không nhỉ? Đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.