cái. Và anh có muốn nói cho tôi biết chúng còn có điểm chung nào nữa hay
không?”
Teddy biết anh đang nhìn thấy gì nhưng anh cũng biết là chuyện này rất
vô lý.
“Không thể? Lần này cũng không thể đúng không?”
“Nó không thể nào…”
“Nhưng mà đúng thế đấy. Lại cùng những chữ cái giống hệt nhua. Lại
là sự hoàn đổi vị trí của các chữ cái. Anh tới đây để tìm hiểu sự thật đúng
không? Đây chính là sự thật của anh, Andrew.”
“Teddy chứ,” Teddy nói.
Cawley nhìn anh, khuôn mặt ông ta lại một lần nữa tràn ngập một vẻ
thấu cảm sâu sắc.
“Tên anh là Andrew Laeddis. Anh là bệnh nhân thứ sáu mươi bảy của
bệnh viện Ashecliffe. Hắn ta chính là anh, Andrew,” Cawley nói.