ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 272

Cawley gật đầu. “Vậy thì hãy nổ súng đi. Vì đó là cách duy nhất để anh

có thể thoát khỏi hòn đảo này.”

Teddy đưa tay còn lại giữ chặt lấy báng súng nhưng tình trạng của nó

cũng không khá gì hơn. Anh hít những hơi thật sâu rồi thở ra một cách
chậm rãi, nhìn dọc theo nòng súng bằng đôi mắt ướt nhòe mồ hôi và những
cơn run rẩy đang lan ra khắp người. Và anh nhìn thấy Cawley ở đầu bên kia
của ống ngắm, cách anh nhiều nhất là sáu mươi phân nhưng anh vẫn ngắm
lên ngắm xuống, sang trái sang phải như thể hai người họ đang đứng trên
một con tàu lúc sóng lớn.

“Anh có năm giây, đặc vụ.”
Cawley nhấc ống nghe ra khỏi máy điện đàm và bắt đầu quay số.

Teddy nhìn ông ta đưa chiếc ống điện thoại lên miệng.

“Giờ thì anh chỉ còn ba giây nữa thôi. Hãy bóp cò hoặc anh sẽ sống dở

chết dở trên cái hòn đảo này.”

Teddy có thể cảm thấy sức nặng của khẩu súng. Ngay cả khi người anh

đang run lên bần bật, anh vẫn có cơ hội bắn súng nếu anh hành động ngay
lúc này. Giết chết Cawley và bất cứ người nào đang đợi ở bên ngoài.

Cawley nói, “Giám đốc, ông có thể cho anh ta lên đây.”
Tầm nhìn của Teddy bỗng trở nên rõ ràng, những cơn run đã giảm đi

đang kể. Anh nhìn xuống nòng súng khi Cawley đặt chiếc ống nghe về chỗ
cũ.

Mặt Cawley toát lên một vẻ tò mò như thể ngay lúc này đây ông ta mới

phát hiện ra rằng Teddy có thể vẫn còn đủ sức lực để thực hiện nốt công
việc cuối cùng đó.

Ông ta giơ một tay lên và nói, “Thôi được rồi, được rồi.”
Và Teddy bắn ông ta vào giữa ngực. Rồi anh nâng súng lên một chút,

bồi thêm phát nữa và giữa mặt.

Từ khẩu súng bắn ra toàn là nước.
Cawley nhíu mày, chớp mắt nhiều lần rồi lôi từ trong túi ra một chiếc

khăn mùi soa.

Cánh cửa bật mở sau lưng Teddy, anh xoay ghế lại và chĩa súng vào

người đàn ông vừa bước vào phòng.

“Đừng bắn,” Chuck nói. “Tôi quên không mặc áo mưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.