“Nó nói gì vậy?”
Teddy cười.
“Hãy nói cho chúng tôi biết xem nào.”
Teddy lắc đầu.
“Thôi nào, hãy cho chúng tôi biết với!”
Teddy nói. “Các ông đã dựng nên chuyện này. Các ông đã tạo ra các
mật mã. Các ông đã tạo ra cái tên Rachel Solando dựa trên những chữ cái
trong tên vợ tôi. Tất cả đều do các ông nghĩ ra.”
Cawley nói một cách chậm rãi, rành mạch. “Thế cái mật mã cuối cùng
nói gì?”
Teddy xoay quyển sổ tay lại để họ có thể đọc được nó:
YOU
ARE
HIM
“Thỏa mãn chưa?” Teddy nói.
Cawley đứng dậy. Trông ông ta có vẻ kiệt sức. Sức chịu đựng của ông
ta đã tới giới hạn cuối cùng. Ông ta nói với vẻ đau buồn mà Teddy chưa
từng thấy trước đây.
“Chúng tôi đã hy vọng. Chúng tôi đã hy vọng là chúng tôi có thể cứu
được anh. Chúng tôi đã đặt cược tên tuổi của mình vào đó. Và bây giờ tin
tức sẽ lan ra ngoài rằng chúng tôi đã cho phép một bệnh nhân vào cái vai
tưởng tượng của mình và đổi lại, tất cả những gì chúng tôi thu được là một
số lính gác bị thương và một chiếc xe ô tô bốc cháy. Tôi không quan trọng
việc bị bẽ mặt vì lý do chuyên môn.” Ông ta nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ nhỏ
hình vuông. “Có thể chỗ này đã không còn phù hợp với tôi nữa. Hoặc có
thể tôi đã không còn phù hợp với nó. Nhưng một ngày nào đó, đặc vụ, một
ngày không xa, chúng ta sẽ chữa trị vấn đề tâm thần của con người bằng
chính những kinh nghiệm của họ và những gì họ đã trải qua. Anh có hiểu
điều đó không?”
“Không hiểu lắm.”
“Tôi cũng không nghĩ là anh sẽ hiểu.” Cawley gật đầu, khoanh tay lại
trước ngực, căn phòng trở nên yên ắng trong giây lát, ngoại trừ tiếng gió và
tiếng sóng vỗ phía bên ngoài. “Anh là một người lính được trao tặng nhiều
huân chương với kinh nghiệm chiến đuấ cừ khôi. Từ khi anh tới đây, anh đã