ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 284

“Và cái phần quay trở lại của anh?” CÔ cắn môi như thể sắp tự thụi

vào mặt mình bằng cả hai nắm đấm. “Thì cũng không nên quay trở lại.”

CÔ NGHĨ NGƯỜI BÁN THỊT ở góc phố là một tên gián điệp. Cô nói ông
ta cười với cô trong khi máu chảy ròng ròng từ con dao phay của ông ta và
cô chắc rằng ông ta biết nói tiếng Nga. Cô nói đôi khi cô có thể cảm thấy
cái con dao phay ấy nằm ở giữa ngực cô.

TEDDR BÉ BỎNG trong một lần xem đấu bóng tại sân vận động Fenway
Park đã nói với anh rằng. “Chúng ta có thể xem sống ở đây.”

“Thì chúng ta đang sống ở đây mà.”
“Con muốn nói là trong sân vận động này cơ.”
“Thế chỗ chúng ta đang ở có vấn đề gì sao?”
“Có quá nhiều nước.”
Teddy nốc một ngụm rượu từ chiếc bình nhỏ mang theo người. Anh

quans át cậu con trai của mình. Đó là một thằng bé cao ráo và khỏe mạnh
nhưng rất mau nước mắt so với một đứ con trai ở tuổi nó và cũng rất dễ bị
kích động. Đó là cách bọn trẻ lớn lên trong thời buổi kinh tế phát đạt hiện
nay, chúng có quá nhiều đặc quyền và trở nên mềm yếu, thụ động. Teddy cứ
mong mẹ anh vẫn còn sống để có thể dạy dỗ các cháu mình nên người. Vì
cái thế giới này chẳng cho ai cái gì bao giờ. Nó chẳng ban tặng mà chỉ tước
đoạt. Những bài họ như vậy dĩ nhiên phải được rao giảng bởi những người
đàn ông trong nhà nhưng để nó thấm dần vào bọn trẻ thì lại là công việc của
một người phụ nữ.

Dolores thì lại chỉ nhồi nhét vào đầu óc bọn trẻ những giấc mơ, những

điều bay bổng diệu kỳ, và suốt ngày cho chúng đi xem phim, xem xiếc và
các lễ hội hóa trang.


Anh tu một ngụm rượu nữa rồi nói với con trai mình, “Quá nhiều nước.

Còn gì nữa không?”

“Không, thưa bố.”

ANH NÓI VỚI CÔ, “Có gì không đúng? Có cái gì mà anh không làm? Có
cái gì mà anh đã không trao em? Anh phải làm thế nào em mới cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.