ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 42

Ganton gật đầu với Cawley rồi lại nhìn xuống đầu gối của mình. “Tôi

dùng chìa khóa của mình, đúng vậy, vì cửa vẫn khóa. Tôi đi vào trong. Cô
Rachel không thấy đâu. Tôi đóng cửa lại và kiểm tra cửa sổ cùng chấn
song. Chúng vẫn bị khóa chặt.” Ông ta nhún vai rồi nói tiếp, “Rồi tôi gọi
cho giám đốc trại giam.” Ông ta nhìn lên Cawley và Cawley trao cho ông ta
một cái gật đầu nhẹ nhàng, như giữa cha với con.

“Các vị có hỏi gì không?”
Chuck lắc đầu.
Teddy rời mắt khỏi quyển sổ ghi chép của mình. “Ông Ganton, ông nói

là ông bước vào phòng và chắc chắn rằng bệnh nhân không có ở đó. Thứ tự
thế nào?”

“Cái gì cơ thưa ngài?”
“Có tủ? Hay chỗ trống dưới gầm giường mà cô ấy có thể trốn không?”
“Có.”
“Và ông đã kiểm tra cả hai chỗ đó.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Trong khi cửa vẫn mở?”
“Cái gì cơ thưa ngài?”
“Ông nói là ông bước vào phòng và nhìn xung quanh nhưng không

thấy bệnh nhân. Rồi ông đóng cửa lại sau lưng mình.”

“Không, tôi… À…”
Teddy chờ đợi, hít thêm một hơi từ điếu thuốc Cawley đưa cho anh. Nó

êm và nồng hơn loại thuốc là Chesterfields của anh và mùi khói thuốc cũng
khác, gần như là có vị ngọt.

“Tất cả chỉ xảy ra trong vòng năm giây, thưa ngài,” Ganton nói. “Tủ

không có cửa. Tôi nhìn vào bên trong, nhìn xuống gầm giường rồi đóng
cửa. Cô ấy không thể trốn ở đâu được. Phòng rất nhỏ.”

“Có thể đứng nép vào tường chứ?” Teddy nói. “Ở phía bên phải hoặc

bên trái của ra vào?”

“Không.” Ganton lắc đầu và đây là lần đầu tiên Teddy cho rằng anh

thoáng thấy sự giận dữ, đúng hơn là phật ý đằng sau đôi mắt đang sụp
xuống và những câu trả lời “Vâng thưa ngài” hay “Không thưa ngài.”

“Điều đó không chắc chắn,” Cawley nói với Tess. “Tôi hiểu ý của anh,

đặc vụ, nhưng khi anh nhìn thấy căn phòng anh sẽ hiểu tại sao ông Ganton

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.