ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 75

“Thế điều gì khiến tôi bị lộ tẩy?” Teddy hỏi Chuck khi cả hai đã trèo

lên giường, nằm im trong bóng tối. Phía đối diện, Trey và Bibby đã thi nhau
ngáy o o, cơn mưa bên ngoài cũng đã thưa dần từ khoảng nửa tiếng đồng hồ
trở lại đây như thể nó đang lấy lại hơi chờ cho một đợt tăng cường mới.

“Trong lúc chơi bài hả?” Chuck hỏi vọng lên từ chiếc giường bên dưới.

“Quên chuyện đó đi.”

“Không. Tôi muốn biết mà.”
“Sếp nghĩ là sếp chơi cũng được, đúng không? Thừa nhận đi.”
“Tôi nghĩ là tôi chơi cũng không tệ lắm.”
“Không hề.”
“Nhưng mà cậu đã vét tôi nhẫn túi.”
“Tôi chỉ thắng có vài đồng thôi mà.”
“Bố cậu là một tay cờ bạc à?”
“Bố tôi là một tên khốn.”
“Ôi, xin lỗi.”
“Không phải lỗi của sếp. Còn bố sếp?”
“Bố tôi?”
“Tất nhiên là bố sếp, không lẽ lại là chú sếp?”
Teddy cố gắng hình dung ra bố mình trong bóng tối, nhưng chỉ thấy đôi

bàn tay của ông với những vết sẹo lằn ngang dọc.

“Ông ấy là một người xa lạ,” Teddy nói. “Với tất cả mọi người. Kể cả

với mẹ tôi. Khỉ thật, tôi nghĩ là ngay cả ông ấy cũng chẳng biết mình là ai.
Ông ấy là cái thuyền. Khi ông ấy mất nó, ông ấy cũng trôi giạt đi.”

Chuck không nói gì trong một lúc lâu khiến Teddy tưởng rằng anh ta đã

ngủ. Anh đột nhiên thấy cha mình, cả người ông, ngồi trên một chiếc ghế
trong những ngày không có việc gì làm, bị nuốt chửng giữa những bức
tường, trần nhà, và những căn phòng.

“Này, sếp?”
“Cậu chưa ngủ cơ à?”
“Sếp sẵn sàng dọn đồ đi đấy à?”
“Ừ, cậu ngạc nhiên à?”
“Tôi không có ý trách sếp. Tôi chỉ, tôi cũng chẳng biết…”
“Gì cơ?”
“Tôi chưa bao giờ bỏ cuộc trước đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.